Chương 47: Trận bóng (trung)

Cuộc chiến vinh quang của đội nghiệp dư.

Thành viên hai đội có quá tuổi đấy nhưng chẳng ai cậy già lên mặt, đều có mặt ở sân bóng từ rất sớm.

Chính ra cũng khéo, lúc chập tối, thời tiết ở Rome khá tốt, cả bầu trời nhuộm thắm một màu ráng chiều, khoảng sáu rưỡi bắt đầu có vài giọt mưa nhỏ. Đến bảy giờ, mưa chuyển sang lất phất, chốc chốc lại ngừng. Huyết tộc cùng giáo hội đứng nghỉ ngơi trong lối đi và lom lom trừng mắt đối phương.

Khoảng bảy giờ rưỡi, ban tổ chức mới thong thả xuất có mặt ở sân bóng.

Không để các cầu thủ có cơ hội bắt bẻ, Ansbach đã ra tay trước, anh vờ ngạc nhiên hỏi: "Không ngờ các người đến thật."

Là sao?

Chẳng lẽ không đến cũng được?

Giáo hội và huyết tộc trừng mắt nhìn anh.

Đừng nói bọn họ, cả Oregon còn thấy vẻ mặt của Ansbach vô cùng đáng đánh. Lạ ở chỗ trước đây Ansbach không phải là người kiểu này, chẳng hiểu sao giờ lại như vậy.

Y vừa cảm thán vừa thấy vẻ mặt đểu cáng này quen quen, nhưng lại không nhớ là từng nhìn thấy ở đâu.

Ansbach lúc này đang cố gắng mô phỏng vẻ mặt và cách nói chuyện của người yêu, anh nhún vai nói: "Ta tưởng trời mưa các người sẽ về nhà lấy quần áo vào."

Quentyn nói: "Nhân loại bọn tôi có máy sấy."

Huyết tộc tóc đỏ không chịu yếu thế, "Đây là nguyên nhân bọn ta gửi quần áo tới tiệm giặt ủi mấy người mở."

Còn chưa mở màng mà mùi thuốc súng đã nồng nặc trong sân bóng, cả nước mưa cũng phải bốc hơi hết.

Ansbach nói: "Bất kể là Thần ngừng khóc tỉ tê hay đã tưới hoa xong, tốt nhất chúng ta vẫn nên bắt đầu đá đi."

Huyết tộc dẫn đầu lao vào sân bóng, giáo hội cất bước vào theo, Quenyn đột nhiên nói: "Tôi không thích cách nói đùa này của ngài."

Ansbach nói: "Tức là ta đã đạt được mục đích."

"…"

Quentyn và huyết tộc tóc đỏ đứng trong hàng ngũ trước nhất của hai đội, sau lưng là trận hình ba đối ba. Chuyện khiến hai mắt Oregon sáng rỡ chính là hai bên đều chọn một thủ môn, chứng tỏ họ thật lòng muốn đá nghiêm túc.

Y cho rằng sắp diễn ra những màn cạnh tranh khốc liệt chỉ có thể nhìn thấy trên sân bóng.

Nhưng chẳng mấy chốc, Oregon phát hiện mình ngây thơ quá rồi.

Tiếng còi vừa vang lên, Ansbach còn chưa quẳng bóng vào sân, cầu thủ hai bên đã xông vào lãnh địa của đối phương chém giết. Giáo hội là có chuẩn bị mà tới, người nào người nấy trang bị súng nước. Khi tay họ đặt vào cò súng, mùi nước thánh nồng nặc phun ra gần như khiến huyết tộc có mặt choáng váng mặt mày.

Không chỉ có họ, cả Oregon cũng bị ảnh hưởng, "Lâu lắm rồi không nghe thấy mùi nước thánh nồng đến vậy."

Ansbach nói: "Xem ra chúng chọn đúng nguồn cung ứng rồi."

Oregon nhìn quả bóng trong tay anh và hỏi: "Họ cần bao lâu nữa mới phát hiện ra trên sân không có bóng?"

Ansbach nói: "Lúc chúng muốn đá phạt đền."

Dù lời nói đùa này có hơi gượng gạo nhưng tình hình trên sân lúc này đây cũng gần như thế. Hoàn toàn chẳng thể nhận ra đây là một trận bóng, thủ môn cũng đã anh dũng xông lên tiền tuyến trên cùng để chiến đấu.

Oregon đá nhẹ vào giày Ansbach, "Lúc này trọng tài phải ra sân phạt thẻ vàng chứ?" Thẻ đỏ đáng lý cũng phải phát ra xấp cơ.

Ansbach gật đầu nói: "Không sai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!