Cùng bạn đời ra mắt hoành tráng.
Đến khi bóng lưng của Lawrence khuất sau góc cầu thang, Ansbach bực mình nói: "Em có phát hiện chúng càng lúc càng chẳng có phép tắc không?" Chúng đương nhiên là chỉ đám huyết tộc.
Oregon hiểu ý của anh. Trước đây phân chia đẳng cấp trong huyết tộc rất rõ ràng, chênh lệch vai vế một đời tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như huyết tộc tóc đỏ trào phúng chế giễu bề trên, dù Ansbach có là tên khốn kiếp ai nấy căm ghét đi nữa. Nhưng hiện nay, chẳng những huyết tộc tóc đỏ dám xấc xược mà thái độ của các huyết tộc khác cũng rất bình thản, không hề có tí gì tôn kính huyết tộc cấp cao.
Ansbach rất bất mãn, anh nói: "Đến lúc phải dạy lại phép tắc rồi." Có thể bắt đầu từ tên Lawrence dám chen chân vào cuộc sống vợ chồng của hai người.
Oregon nói: "Họ tới nhân giới cũng chưa được lâu." Những huyết tộc tham gia thánh chiến mới là đám bô lão đặt ra nguyên tắc ở nhân giới, sau khi họ rời đi, việc chấp hành và giám sát quy tắc trở nên dễ dãi hơn hẳn.
Ansbach nói: "Nên mới phải tránh cho chúng nhiễm thêm nhiều thói hư tật xấu."
Chẳng giống mấy lời anh hay nói chút nào. Oregon không khỏi hoài nghi anh có mục đích khác: "Nói thật coi."
Ansbach thành thật trả lời: "Tìm việc để Lawrence xéo đi làm."
Oregon: "…" Tuy không muốn thừa nhận nhưng… Không sai, đây mới là tác phong của Ansbach Malkavian.
Ansbach khoát vai y và nói: "Chúng mình cũng lên lầu nghỉ ngơi nhé?"
Oregon chớp mắt: "Tôi không buồn ngủ."
"Em chắc chứ?"
"Ừa, nhưng mệt lắm."
"Em chắc chứ?"
"Không muốn cử động, cũng không muốn bị động."
"Em chắc chứ?"
"…" Không thể không thừa nhận Ansbach càng lúc càng cao tay, chỉ dùng một câu đã khiến y bại trận, "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Ansbach dịu dàng mỉm cười, trong giọng nói pha chút vẻ trẻ con hiếm thấy, "Đằng nào cũng có Macewen canh chừng, chúng ta có thể trải qua vũ hội hóa trang hai người. Em có thể nhảy với tôi một bài không?"
"Khoan đã." Oregon chạy đi đổi nhạc, sau đó phóng về và đặt tay mình lên bàn tay của anh, "Nhảy thôi."
"Tôi gieo một hạt mầm,
Cuối cùng đã ra hoa kết quả,
…
Em là quả táo nhỏ của tôi,
Dù yêu em thế nào vẫn không đủ…" (Trích từ bài "Trái táo nhỏ")
Ansbach cố gắng đổi mấy điệu nhảy vẫn không thể khớp với nhạc, cuối cùng chịu hết nổi bèn bỏ tay Oregon ra, "Cả nhạc lẫn lời gì mà kỳ cục quá! Bài này là bài nào vậy hả?"
"Bài "Trái táo nhỏ" đanh thịnh hành ở Trung Quốc." Oregon nói: "Anh không thấy chúng ta nên học tiếng Trung cho đàng hoàng sao?"
Ansbach lắc đầu không chút do dự.
Oregon nói: "Hồi đó anh còn bảo sẽ dẫn tôi đến Bắc Kinh."
"Tôi sẽ thuê phiên dịch đi theo."
"Ban nãy còn bảo sẽ là thế giới hai người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!