Cáo và hổ đổi da.
Vẫn là viện bảo tàng.
Lần thứ hai đến đây, Ansbach đã rành đường vô cùng, anh dắt tay Oregon dẫn đường cho y, mắt y không lúc nào là không dán vào các tác phẩm nghệ thuật trưng bày hai bên.
"Em thích bức tượng kia à?" Ansbach hỏi.
Oregon lắc đầu đáp: "Không, tôi không có hứng thú với thân thể lõa lồ của người khác."
Miệng Ansbach nhoẻn lên, "Đúng là chả có gì đáng ngắm."
Oregon hớn hở nói: "Đúng không! Đúng không! Muốn ngắm thân hình tốt nhất là nên soi gương tự ngắm! Ha ha ha…"
Ansbach: "…"
Hai người thong thả đến mức hệt như khách tham quan thực thụ, so với hai người, trông Quentyn có vẻ hơi bị căng thẳng quá độ.
Vẫn là Timothy Greco đàm phán với họ. Người được xưng là một trong những "ứng cử viên tương lai cho vị trí giáo hoàng" thật ra từ mấy tháng trước đã bắt đầu tiếp nhận công việc của giáo hội, vì chuẩn bị cho công cuộc chuyển giao, ngày nào ông ta cũng bận tối mày tối mặt. Giờ phút này để ông ta ra mặt cũng đủ thấy tầm quan trọng của Ansbach, dù rằng với Ansbach, bàn chuyện cùng con cáo già nổi tiếng của giáo hội chẳng phải chuyện đáng vinh hạnh gì.
"Không ngờ lần thứ hai gặp nhau, xưng hô của tiên sinh Gangrel đã đổi thành tiên sinh Malkavian, đúng là đời người khó lường." Timothy nói.
Ansbach gật đầu đáp: "Sự nhạy bén của ông đúng là khác với những kẻ còn lại trong giáo hội."
Timothy thầm thấy đắc ý, "Có muốn nghe tôi giải thích nguyên nhân không?"
Ansbach lắc đầu, "Chẳng hào hứng gì."
"…" Ông ta không nên hy vọng huyết tộc sẽ tâng bốc mình! Timothy quay sang Oregon, "Lần đầu gặp mặt, nghe danh đã lâu."
Oregon nói: "Nếu ông là cổ phiếu, tôi nhất định sẽ mua."
Timothy mặt đầy chấm hỏi, "Tôi không hiểu ý của ngài lắm."
Oregon chắp tay giả làm súng bắn ông ta một phát, "Tôi rất xem trọng ông."
Ansbach khó chịu siết vai y, mỉm cười nói: "Em yêu, dù em có xem trọng hắn ta đến đâu thì hắn ta cũng chỉ có một cốc nước trắng pha nước thánh để chào đón em thôi. Tôi đảm bảo không hợp khẩu vị của em đâu."
Timothy nói: "Nếu hai vị thích, tôi có thể dùng nước thánh pha cà phê mời hai vị."
Ansbach nói: "Chỉ cần cho một phần ba gói cà phê hòa tan là sẽ làm át đi mùi của nước thánh."
"…Xin hãy chấm dứt cuộc tán gẫu ngẫu nhiên vui vẻ này và vào chuyện chính." Timothy mời họ ngồi xuống rồi nói với Ansbach, "Với việc gia nhập vào Nghịch Cửu Hội, ngài có muốn giải thích gì không?"
Ansbach vặn lại: "Ông nghe được mấy lời vô căn cứ này từ ai?"
"Tôi có nguồn tình báo vô cùng đáng tin cậy." Timothy nói dối mà mặt không đổi sắc, "Tổ này được lập ra rất nhiều năm rồi, chưa bao giờ có thông tin nào sai lệch. Người này gửi cho tôi một danh sách thành viên Nghịch Cửu Hội vô cùng tỉ mỉ, mà ngài lại nằm trong số đó."
Ansbach hỏi: "Đừng nói danh sách này là lấy được từ trong giấc mơ của giáo hoàng nhé?"
Timothy nói: "Tôi đảm bảo gần đây giáo hoàng ngủ rất êm, không ngáy nữa là. Đừng chuyển đề tài." Ông ta lấy một tờ giấy từ từ mở ra, chẳng hề hay biết hai ánh nhìn chằm chằm của Oregon và Ansbach. "Có lẽ sau khi nghe xong những cái tên này sẽ gợi lên đôi chút ký ức của ngài."
"Owen Parker."
"Martin Bona."
"David Edison."
Timothy đang định đọc tiếp thì bị Ansbach cắt ngang, "Ông có chắc không phải là Thomas Edison và David Beckham chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!