Cáo và hổ đổi da.
Đây là một giáo đường mang phong cách Gothic điển hình, tinh xảo, lộng lẫy và trang nghiêm.
Oregon hỏi: "Anh muốn vào xem thử không?"
Phần lớn huyết tộc cấp cao luôn ấp ủ một chấp niệm kỳ quặc, đó là "bước vào giáo đường". Trong lòng họ vừa bài xích giáo đường, bài xích Thần, tự cho mình là dòng tộc bị bỏ rơi, nhưng song song đó lại âm thầm đố kỵ với giáo hội, ngưỡng mộ Thần, hy vọng ngày nào đó được Thần quan tâm. Nếu dùng một từ để miêu tả loại chấp niệm này thì chính là "yêu hận đan xen".
Nhưng Oregon không nằm trong số đó. Thay vì trao tình cảm cho nguyện vọng mơ hồ, xa vời và truyền thuyết thời xưa cũ, y thích sống với hiện tại, tự do thoải mái. Song y vẫn có thể hiểu cho bạn đời của mình.
Ansbach không trả lời mà chỉ siết chặt cánh tay y, sau đó lấy di động ra gọi cho Macewen, bảo gã chuẩn bị hai vé máy bay đi Bắc Kinh.
Oregon ngạc nhiên hỏi: "Bắc Kinh?"
"Chính là kinh thành khi xưa." Ansbach kéo y chầm chậm bỏ đi.
Oregon nói: "Quyết định của anh hơi đột ngột."
Ansbach nghiêng đầu hôn lên má y, "Tôi muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho em."
Oregon vươn tay nâng cằm anh lên và bắt anh nhìn thẳng vào mình. Hàng mi dày rậm của Ansbach khe giấu hết thảy những cảm xúc trong mắt anh, gương mặt khuất bóng trông có gì đó u ám. "Xảy ra chuyện gì?"
Ansbach nói: "Tôi ngửi thấy mùi đáng ghét."
Oregon nghiêng đầu ngửi mùi trên tay mình, "Tôi dám chắc trên người tôi không có mùi của người khác."
Ansbach mỉm cười kéo y vào lòng, "Mùi của tôi thì sao?"
Oregon liếc anh một cái, "Anh thấy anh là "người khác" sao?"
Ansbach cắn nhẹ lên tai y, "Thiệt tình chỉ muốn nhốt em trong thân thể của tôi, mãi mãi không chia cắt."
Oregon thoáng cau mày, quay đầu nhìn anh, trong lòng bắt đầu lo lắng. Trải qua bao năm sóng gió, khó khăn lắm mới giúp Ansbach trở thành một tên bệnh thần kinh trong trạng thái bình thường, y không muốn chỉ vì bất cẩn lại khiến anh thăng cấp thành phiên bản điên cuồng chút nào.
Ansbach vuốt ve cổ y, "Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Vĩnh viễn không."
Oregon xấu hổ rụt cổ để tay anh rơi trên vai mình, sau đó cúi đầu cắn nhẹ một cái. Ansbach thừa cơ đưa ngón tay vào miệng y và khiêu khích đầu lưỡi của y.
"Phì phì phì!" Oregon nói: "Anh có còn nghĩ được chuyện gì khác ngoài động dục không hả?"
Ansbach hỏi lại: "Làm tình?"
"…Khác chỗ nào?"
"Một còn đang ủ, một đã lên men chua chua, sệt sệt."
"…"
Để tẩy rửa thế giới nội tâm "hoen ố" của anh, Oregon quyết định dẫn anh đến tràng đấu thú.
Ansbach không có ý kiến.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Ansbach nói: "Tụi mình từng hẹn hò ở đây."
Oregon nói: "Là anh đơn phương đưa ra lời mời, còn tôi không có cách nào từ chối."
"Em không thích?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!