Chương 38: Nhờ vả (trung)

Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết.

Dù đó không phải là hình thức bồi thường trong tưởng tượng của Ansbach nhưng Oregon vui là được rồi.

Gordon thì sao, Zofie thì thế nào, còn cả Nghịch Cửu Hội nữa, tất cả đã chẳng còn nằm trong đầu óc của anh, dù sao có Mammon lo liệu, bọn chúng khó lòng mà sống yên ổn. Hiện tại anh phải nắm bắt từng giây từng phút để nhấm nháp niềm vui giành lại thứ từng mất đi. Tiễn Mammon và Metatron đi xong, Ansbach ôm lấy Oregon cùng nhau biến mất trên bờ biển.

Biệt thự bị Gordon sửa sang, ai biết trong đó có lắp mấy thứ kỳ quái gì không. Thứ hiện tại anh cần là thế giới của hai người, là an tĩnh, an toàn, an tâm.

Anh tìm một khách sạn rồi đặt phòng, sau đó ném Oregon lên giường, bắt đầu chuỗi ngày tháng ngọt ngào như mật bất chấp đêm ngày. Một trăm hai mươi năm là con số đáng sợ, anh nhất định phải bù lại cho bằng hết.

Oregon ban đầu còn phối hợp nhiệt tình, về sau bắt đầu vắt óc tìm cách bỏ trốn.

Sau vài lần bị tóm, mà trừng phạt cứ mỗi lần lại nặng thêm, cuối cùng y chỉ còn đành nằm trên giường lảm nhảm xin tha chẳng rõ đang nói gì.

Ansbach vừa yêu vừa xót, hôn lên mỗi tấc da thịt của y, "Chúng mình hãy trải qua một trăm năm thế này có được không?"

"Không." Oregon lười đến chả buồn nhấc tay.

"Sao lại không?" Ansbach không nổi giận mà chỉ gặm mãi cổ y không nhả.

Oregon híp mắt trả lời: "Anh không nhớ Macewen à?"

Dám nhớ tới Macewen khi còn nằm trên giường của mình?

Răng Ansbach cắn mạnh hơn để lại dấu hằn, sau đó lại dùng lưỡi liếm nhẹ, cười đáp: "Ngày mai xử lý y."

"…" Oregon chuyển sang chủ đề an toàn hơn: "Còn Gordon thì sao?"

Ansbach cau mày đáp: "Xuống địa ngục."

"…Được rồi. Còn Zofie? Vốn hắn từ địa ngục chui lên mà?"

"Nghe nói địa ngục có Thác Máu."

Oregon tưởng tượng cảnh đó thì toát cả mồ hôi lạnh, thở dài nói: "Vốn họ cần gì phải thế."

Tiếng thở dài của y khiến lửa giận và cơn điên cuồng trong Ansbach lại trỗi dậy, nhưng anh cố gắng kìm chế, ôm Oregon và cọ nhẹ vào người y, "Từ nay về sau, em lúc nào cũng phải ở bên cạnh tôi."

Oregon quay đầu nhìn anh.

Ansbach mỉm cười với y, "Thế thì tôi sẽ ngoan ngoãn."

Oregon bắt bẻ: "Không ngoan thì thế nào?"

Ansbach hôn lên vai y, qua loa đáp: "Em không muốn biết đâu."

Nhớ lại hình ảnh Ansbach điên cuồng cắn vào cổ mình, Oregon chợt nổi da gà, thân thể vô thức co lại. Tuy là do y bất cẩn đưa nhầm thuốc cho anh nhưng hình ảnh đó đánh vào tâm lý khá nặng nề.

"Lạnh?" Chân Ansbach len vào giữa hai chân y, ôm y càng chặt hơn, "Như vầy thế nào?"

"Hoàn hảo." Oregon trở người nằm đối diện với anh, "Dustin tính sao đây?"

Khả năng rất cao Dustin Malkavian là đồng bọn của Gordon. Khác với Gordon, ông ta là huyết tộc, còn là một trong những huyết tộc đời thứ ba, về công về tư, về tình về lý đều phải do huyết tộc giải quyết nội bộ. Đây cũng là lý do Ansbach và Oregon không vạch trần ông ta trước mặt Mammon và Metatron.

Nhưng thông đạo kết nối huyết tộc và nhân giới đã đóng lại rồi.

Oregon hỏi: "Chuyện thông đạo bị đóng có khi nào liên quan đến ông ấy không nhỉ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!