Chương 37: Nhờ vả (thượng)

Mọi chuyện vẫn chưa đến hồi kết.

Mép dao mỏng như mép giấy, dường như chỉ cần quét nhẹ một nhát là sẽ rạch ra một vết thương lớn. Tim Gordon đập dồn dập, hình ảnh máu tươi bắn ra từ cổ Ansbach khiến lão thấy cả người hưng phấn.

Một bàn tay khác bất thình lình giữ lấy bàn tay đang run lên của lão.

Gordon cả kinh, Ansbach cúi đầu nhìn con dao đang gần trong gang tấc, sau đó ngẩng lên, lật cổ tay một cái ném lão ra xa, "Tay ông run dữ quá, ta không muốn trên cổ mình xuất hiện vết thương hình răng cưa đâu."

Gordon ngã xuống trước mặt thiên sứ, lão phẫn nộ đứng dậy, vung vẩy dao găm chỉ vào thiên sứ, "Ngươi đã làm gì hắn?"

Thiên sứ bình thản đáp: "Ngươi không nên làm thế."

Gordon giật mình hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"

Thiên sứ nói: "Đó là sai."

Tay cầm dao găm của Gordon run càng dữ dội hơn, một lúc sau lão mới nói: "Là ta đã thức tỉnh ngươi, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta!"

Thiên sứ đứng im, ánh mắt mơ màng nhìn về phía các vì sao xa xôi, "Đó là sai."

Gordon thấp giọng chửi rủa, lấy từ trong lòng ra một bình nước thuốc, xông đến trước mặt thiên sứ và vẩy lên đầu y. Thiên sứ chỉ là ảo ảnh, nước thuốc xuyên qua làn tóc của y, rơi lên cộc gỗ mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện.

Hào quang trên cộc gỗ sáng lên rồi lại tối dần.

Ansbach xông qua đá bay Gordon, đang định chuyển hướng sang cộc gỗ thì đã bị thiên sứ "cầm chân".

Gordon thấy những cảm xúc mơ hồ trong mắt thiên sứ biến mất, thay vào đó là vẻ tĩnh lặng thì hớn hở gọi to: "Giết chết hắn!"

Ansbach lắc người một cái biến thành dơi, nhưng còn chưa bay được bao xa đã bị cố định giữa không trung.

Gordon cười điên cuồng: "Ha ha ha ha! Cuối cùng vẫn là ta thắng!"

Mèo đen cố gắng ngồi im để không ai chú ý đến mình, chân khẽ nhích từng bước nhỏ lân la tiếp cận biệt thự. Một bóng đen đột nhiên phủ xuống đầu nó, nó ngưỡng mặt lên nhìn thì thấy gương mặt tươi cười của Zofie.

Zofie túm gáy nó xách lên: "Nghe nói thịt mèo có vị chua, dùng để trộn salad là hết xảy."

"…" Mèo đen rũ bốn chân xuống giả chết.

Gordon bảo hắn ném xuống biển: "Chúng ta có thể để Ansbach chính mắt nhìn thấy nó bị nước biển nhấn chìm từng chút một, từ đầu đến chân, giống như công chúa ngủ trong rừng. Ôi, hắn yêu nó như vậy, nhất định sẽ có thể dùng một nụ hôn để đánh thức nó nhỉ."

Zofie thì thầm: "Bị thấm nước biển chắc mùi vị sẽ không còn ngon nữa." Hắn xách mèo ra biển rồi buông tay ra, mèo đen rơi xuống nhưng lập tức nhảy lên bờ, nhưng chưa chạy được bao xa đã bị hắn túm đuôi bắt lại. Bất luận nó có cố gắng ưỡn ngực hay ngẩng đầu bao cao, nước biển vẫn luôn giữ mức không ngập quá đỉnh đầu.

Gordon sung sướng đi đến bên cạnh dơi, "Nhìn thấy chưa?"

Dơi không hề động đậy.

Gordon không vui bèn nói với thiên sứ: "Thả hắn ra."

Dơi bay vọt đi. Lúc nhìn thấy Zofie và mèo đen, nó gầm lên một tiếng rồi hóa thành người, nhưng ngay lập tức lại bị cố định.

"Ta là Thần."

"Ta là Thần!"

Gordon giơ tay lên trời hô to rồi cười không ngừng. Lão lảo đảo ngã vật xuống đất nhưng cũng chả buồn để ý.

Con người có tuổi thọ ngắn nhất trong chín giới thì đã sao! Lão đã dùng cách của mình để đạt được sự trường sinh.

Trời sinh không đủ sức mạnh thì đã sao? Lão đã khống chế được "người phát ngôn của Thần" đấy thôi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!