Chương 36: Lựa chọn (hạ)

Lựa chọn cuối cùng là gì.

"Người đó đang nói gì vậy?" Thầy pháp nhìn trái ngó phải, phát hiện giáo sĩ đã bị bỏ lại giữa đường thì không khỏi rủa khẽ một tiếng.

"Xin hãy tạm tránh mặt." Thiên sứ nói với ả.

Ả ngơ ngác nhìn Ansbach, "Y đang nói cái…" Mà thôi, dù Ansbach có hiểu nhưng cũng đâu thể nào nói cho ả biết. Ả đang cân nhắc xem có nên quay lại đưa giáo sĩ qua không. Dù sao…

Đây là lần đầu tiên ả được nhìn thấy thiên sứ!

Thì ra sứ giả với đôi cánh to chuyên đi truyền đạt lời dạy của Thần là thật, mà còn xinh đẹp nhường ấy…

Ả vốn lúc nào cũng thấy mặt mũi người Tây quá sức kỳ cục, nhưng lại không thể không thừa nhận vẻ đẹp của thiên sứ này đã xóa nhòa sự khác biệt giữa hai quan điểm thẩm mỹ Đông Tây.

Tâm trạng của ả vô cùng kích động, nhìn chằm chằm vào thiên sứ không hề chớp mắt, nhưng trong đầu lại âm thầm tính kế đoạt lại cộc gỗ. Đúng là ả từng thề không lấy đồ của người khác, nhưng cộc gỗ nào phải của người khác mà vốn thuộc về ả, giành về là chuyện đương nhiên. Đáng tiếc kế hoạch của ả còn chưa thành hình thì cảnh vật trước mắt thoáng cái đã đổi thành Trường Thành.

Thầy pháp: "…" Chưa ngắm đã mắt mà!

Giáo sĩ hứng gió lạnh cả nửa ngày trời đến mức gần như tuyệt vọng, bất thình lình nhìn thấy thầy pháp xuất hiện thì xúc động nhào qua, nói tiếng Trung rõ từng chữ: "Cô quay lại rồi."

Thầy pháp ngẩn ra nhưng lập tức nở nụ cười: "Phải đó, cố ý về đón ông." Dứt lời, ả không thèm đợi giáo sĩ bày tỏ ý kiến đã túm lấy gã kẹp dưới nách vác đi.

Giáo sĩ chúi đầu xuống đất: "…" Giày của gã hình như đang bén lửa.

Sau khi ả thầy pháp bị đưa đi chỉ còn lại Ansbach, mèo đen và thiên sứ.

Thiên sứ nói: "Ta vẫn luôn chờ hai người."

Câu này chẳng khác nào bảo "Cuối cùng hai người cũng đến.", và trong trường hợp thầy pháp được mời đi thì đối tượng nhằm vào đã rõ vô cùng.

Ansbach hỏi: "Ngươi chính là đường về của bọn ta?"

Một câu không đầu không đuôi nhưng thiên sứ lại hiểu ý của anh, "Đúng."

Ansbach hỏi: "Ngươi nghe theo mệnh lệnh của ai?" Gordon của năm 2015? Gordon của năm 1980? Hoặc là lão ta cũng xuyên không và cả hai đã vạch sẵn kế hoạch, nên là mệnh lệnh của hai Gordon?

Thiên sứ đáp: "Ta."

Ansbach lại hỏi: "Vậy ngươi là ai?"

Nghe câu hỏi ấy xong, thiên sứ chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ.

Ansbach quan sát y.

Đôi mắt xanh thẳm gần như trong suốt, những cảm xúc ẩn sâu bên trong chẳng khác nào quyển sách đã mở sẳn để ai cũng có thể đọc và thấu hiểu. Trông y có vẻ như đang ngẫm nghĩ câu trả lời, "Ta không biết. Ta không có ký ức lúc xưa. Khi ta tỉnh lại đã ở sẵn đây để đợi hai vị."

Ansbach hỏi: "Là ai đã đánh thức ngươi?"

Thiên sứ đáp: "Ta."

Ngủ rồi mà còn có thể tự đánh thức mình, có đúng là không phải tâm thần phân liệt không vậy?

Mèo đen vẫy đuôi vỗ nhẹ vào gáy Ansbach.

Bị sự bình tĩnh của nó ảnh hưởng, Ansbach thôi không gặn hỏi tới cùng nữa. Nếu đã là cộc gỗ do Thần để lại thì dù nó có phải là cánh của Metatron không cũng sẽ rất đặc biệt. Biết đâu tự do qua lại giữa các không gian cũng là một trong các đặc điểm đó?

Ansbach hỏi: "Thử thách gì?"

Thiên sứ đáp: "Hai người phải tách ra…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!