Lựa chọn cuối cùng là gì.
Mèo đen đã quá quen với cách đối xử chiều chuộng tận trời của Ansbach, trong chốc lát phải nhớ lại bộ mặt hung tàn của anh năm xưa khiến nó lúc về cứ ủ rũ, rúc miết trong lòng anh chả buồn động đậy.
Ansbach vừa chột dạ vừa lo lắng, vòng tay ôm mèo vô thức siết lại.
Mèo đen há miệng cắn cho anh một cái.
Ngón tay Ansbach khẽ nhúc nhích nhưng lại thôi, nhẹ giọng bảo: "Cắn từ từ, coi chừng đau răng."
Mèo đen: "…" Tự dưng không nỡ cắn nữa.
Thấy nó không cắn nữa, Ansbach lôi mông nó đặt lên vai, hơi nghiêng đầu để lộ cổ và nói: "Hay là cắn ở đây đi?"
Mèo đen im lặng nhìn anh.
Ansbach nói: "Giải khát ấy mà."
"…" Mèo đen dè dặt liếm mấy cái.
Mắt Ansbach hơi đỏ lên.
Mèo đen giật thót. Đừng nói hồi nãy là lạt mềm buộc chặt, cố ý thử nó nha? Nhưng nó cũng đâu có cắn câu, sao lại không vui thế kia.
Ansbach nghiêng đầu nhìn nó.
Mèo đen chớp mắt, lộ ra ánh nhìn hết sức đáng yêu và vô tội, sau đó kêu lên một tiếng đầy vẻ nịnh nọt.
Ansbach nâng mặt nó lên hạ xuống một nụ hôn chan chứa tình cảm.
Mèo đen: "…" Hú hồn, cứ tưởng bên kia cắn cổ còn bên này cắn mặt chứ.
"Tiếp đến tụi mình đi đâu đây?" Ansbach cố gắng khống chế cảm xúc mang mèo đen lên đường.
Mèo đen dùng đuôi quất nhẹ vào gáy anh ba lần.
Ansbach mỉm cười: "Em suy nghĩ cũng giống tôi."
Núi Vụ Linh, vẫn là núi Vụ Linh.
Sau mấy ngày mưa rả rích, cả ngọn núi sáng sủa hẳn ra, phong cảnh không còn bị màn sương mù dày đặc bao phủ nữa. Ánh nắng chiếu lên đường núi khiến những bước chân dường như cũng ấm áp hẳn lên.
Ansbach không biết cảm giác ấm áp ấy đến từ đâu, từ dưới chân, hay bên cạnh, hay là trong lòng. Một lần nữa ôn lại chuyện cũ, những thước phim khiến anh lo bóng sợ gió luôn cũng thấy thấp thỏm chẳng biết từ lúc nào đã bị phá hỏng, hai người càng trở nên gần gũi với nhau hơn bao giờ hết.
Mèo đen cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm. Oán hận đã bị thời gian hơn một trăm năm mài mòn chẳng còn bao nhiêu, sự dịu dàng của Ansbach đã xóa nhòa vẻ mặt của anh mỗi khi phát cuồng, nếu khi xưa tình yêu của nó sinh ra từ bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào, thì hiện tại, tình yêu của nó lại là do kìm lòng không đậu, khó bề khống chế.
Người và mèo vui vẻ trở về bên ngoài nhà gỗ.
Ả thầy pháp đang ngẩn người bên song cửa sổ, nghe thấy có tiếng động liền quay đầu nhìn, sau đó…
Hai người một mèo đều ngẩn ra.
Ả thầy pháp nghĩ: Mèo tinh quả nhiên dẫn đồng bọn tới rồi! Lẽ nào muốn báo thù?
Ansbach và mèo đen lại nghĩ: Không ngờ trong tay ả vẫn còn một cây cộc gỗ!
Ả thầy pháp có ngốc đến đâu cũng vẫn nhận ra có hai ánh mắt cháy bỏng đang dán vào cọc gỗ, ả theo bản năng toan giấu nó đi nhưng nào ngờ Ansbach đã xông tới chụp lấy cộc gỗ.
"Không!!!" Thầy pháp gào lên thảm thiết. Ả đã phải sống ở nơi hoang vu như núi Vụ Linh mà còn ba ngày bị hai bận cướp, kẻ cướp lại chẳng phải con người!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!