Lựa chọn cuối cùng là gì.
Mèo đen và Ansbach bắt đầu nảy sinh bất đồng ý kiến.
Ansbach một mực muốn thay đổi kết cục của anh và Oregon, còn mèo đen lại muốn tập trung vào cộc gỗ. Thay vì sa vào vũng lầy quá khứ, chi bằng nắm tay nhau cùng hướng tới tương lai.
Hai bên chẳng ai thuyết phục được ai, Ansbach nhét mèo vào lòng, mèo ta chỉ có thể vẫy đuôi meo meo kháng nghị.
Mèo đen giận dữ trừng anh nhưng cũng thừa biết một tên Malkavian khi đã đâm đầu vào ngõ cụt thì khó lòng ra được, nó chẳng biết phải làm thế nào.
Ansbach ôm nó đứng trên lề đường hứng gió một lúc để bản thân bình tĩnh lại, "Tôi nhìn thấy y."
Y nào nữa?
Mèo đen vẫn chưa nguôi giận.
"Ansbach Malkavian." Ansbach đưa ra quyết định.
Mèo đen có phần xúc động.
Nếu bản thân của tương lai chạy tới gặp mình bảo rằng Gordon sẽ thế này, mình sẽ thế kia, có ai lại tin cho được?
Thôi thì xem như có lòng.
Nhưng nếu mình của tương lai dám nói sau này Oregon và Ansbach sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhất định sẽ trở mặt thành thù…
Chắc nó sẽ đánh chết tươi "mình" kia luôn!
…
Sao mình của quá khứ và mình của tương lai đều đáng ghét thế nhỉ?!
Vẫn là mình của hiện tại tốt nhất.
Mèo đen vừa tự luyến vừa tự ghét bản thân.
Thấy mèo đen không động đậy cả buổi trời, Ansbach tưởng nó bị mình thuyết phục rồi chứ không ngờ nó đang rơi vào ảo tưởng của chính nó.
Nếu đã có quyết định, Ansbach lập tức xuất phát.
Thật ra anh còn một suy nghĩ khác, đó là thuyết phục mình của quá khứ để bắt tay nhau đánh bại Gordon. Nếu vậy thì cộc gỗ cũng sẽ tới tay.
Nhưng cơ hội thành công quá mỏng manh nên anh không nói cho mèo đen nghe.
Ansbach của năm 1980 gần như hoàn toàn điên cuồng, giả sử có gặp anh cũng không nắm chắc sẽ khuyên được, ôi, ai bảo hiện giờ anh đang trong giai đoạn hồi phục, không thể nào giải thích nổi suy nghĩ của mình khi xưa!
Nhưng nói gì thì nói, nhiệm vụ trước mắt vẫn là tìm thấy "mình" đã.
Bởi vì Gordon cũng sắp tìm thấy "mình" rồi.
Ansbach của năm 1980 đã mấy lần cảm nhận được mùi của Oregon xuất hiện quanh mình, nhưng lần nào cũng nhạt nhòa và bị gió thổi tan đi khiến anh không tìm thấy người đâu, thứ cảm giác cả người cứ sục sôi nhưng không thể trút ra làm anh mỗi lúc một táo bạo.
Nếu còn gặp lại một lần nữa, anh sẽ không thèm để ý đến hiệp ước giữa giáo hội và huyết tộc nữa mà chỉ làm theo ý mình.
Có lẽ Thần không muốn nhìn thấy nhân gian gặp phải nạn kiếp, đúng vào lúc sự kiên nhẫn của Ansbach cạn kiệt, hơi thở của Oregon lại xuất hiện, tuy mỏng manh nhưng không đến nỗi mơ hồ khó lòng nắm bắt như những lần trước.
Ansbach đuổi theo vào trong hẻm. Vài bà lão đang ngồi trên ghế vá quần áo và tán gẫu bất thình lình nhìn thấy có người Tây xuất hiện, tất cả hoảng đến không nói thành lời, đang định thu dọn chạy vào nhà thì người Tây nọ bỗng chốc chẳng còn tăm hơi.
"Á!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!