Bão táp, gần đổ bộ rồi.
Macewen là điển hình cho các quản gia tinh anh, ông chủ vừa nói xong, gã đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy sẵn sàng.
Sáu tiếng sau, Oregon có mặt tại sân bay Heathrow.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ sân bay lặng ngắt như tờ, trên bầu trời đen thẫm, mặt trăng tỏa ra ánh sáng đỏ gấc ma quái cứ như vừa gột rửa bằng máu.
Macewen cố dằn xuống nỗi bất an trong lòng, không nhanh không chậm đi theo phía sau ông chủ.
Oregon đột nhiên dừng bước và nhìn chung quanh.
Macewen tinh mắt nhận ra mấy bóng người quen thuộc, gã hơi sửng sốt nhưng rất nhanh lại thấp giọng nói: "Trước khi đi, tôi từng nhờ hàng xóm giúp chúng ta trông nom nhà cửa."
Oregon mỉm cười: "Rõ quá rồi, thay vì trông nom nhà cửa, họ có vẻ thích "trông nom" cậu hơn."
Macewen lúng túng đáp: "Tôi tưởng họ đến là vì ngài chứ."
Dù Oregon chẳng bao giờ tham gia bất cứ hoạt động xã giao nào của giới huyết tộc, huyết tộc ở London vẫn biết ở đó có một lão già huyết tộc đang sinh sống. Những huyết tộc hơi trẻ một tí chỉ cần đến gần anh trong phạm vi mười dặm đều sẽ cảm thấy bị uy thế của bề trên chèn ép, đánh mất ý chí của chính mình.
Sau khi những vụ mưu sát huyết tộc phát sinh liên hoàn, các huyết tộc sống ở London đều chăm chăm chờ xem anh sẽ có hành động gì. Biết được tin anh cuốn gói sang Brittany, bọn họ cũng lập tức thu dọn hành lý đi theo. Trước mắt đứng trong sân bay đều là những huyết tộc đời thứ mười trở lên.
Dù vậy nhưng có vài tên khi bị Oregon bắt gặp cũng thấy nhũn hết cả chân.
Oregon nói: "Một trăm hai mươi sáu huyết tộc, ba mươi tám thành viên của giáo hội đều là fan của tôi cả, số hành khách chân chính chỉ còn chưa tới trăm người. Xem ra gần đây công ty hàng không làm ăn chắc chả mấy khá khẩm."
Macewen nói: "Nhưng máy bay đâu có ít đi… Ối, không!"
Đôi con ngươi của gã giãn ra, chuyển hướng nhìn lên đêm đen bên ngoài sân bay.
Ánh trăng bị che khuất đi từng chút một, mơ hồ có thể nhìn thấy một quần thể lớn chao liệng như con thoi trên bầu trời, và còn… đang lao xuống.
"Bịch bịch bịch bịch bịch bịch…"
Tiếp theo là cả tràng dài những tiếng va đập, hàng trăm con dơi tông vào cửa sổ rồi lộp độp rơi xuống. Thi thể lũ dơi thi nhau tiếp đất, để lại những vết máu lốm đốm trên tấm kính thủy tinh. Chẳng mấy chốc máu lan ra toàn bộ tấm kính, thế giới bên ngoài như bị những dòng chất lỏng đỏ thắm ngăn cách và đập vỡ thành vô vàn mảnh vụn.
"Á!"
"Ôi thần linh ơi!"
"Xảy ra chuyện gì?"
"Oh… God bless me!"
"Quái lạ, chuyện gì thế này?!"
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp nơi.
Sân bay nháo nhào hết cả ên.
Thành viên giáo hội cố gắng chen tới bên cạnh Oregon, vừa định nói gì đó thì mắt chợt hoa lên, sau đó đã chẳng thấy anh đâu nữa.
Trên vùng trời sân bay, vô số những con dơi đang điên cuồng bay tán loạn như ruồi mất đầu. Giữa đàn dơi thỉnh thoảng bốc lên một làn khói đen, mà mỗi lần khói đen xuất hiện là lại có vài con dơi rơi xuống, chao đảo đập vào cửa kính thủy tinh.
"Ha ha ha…" Tràng cười lanh lảnh như chuông bạc đột ngột vang lên giữa vô vàn tiếng gào rít chói tai của lũ dơi.
Oregon bất thình lình xuất hiện giữa đàn dơi, thò tay chụp vào không trung một cái.
Tiếng cười vui vẻ bỗng chốc biến thành tiếng tru tréo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!