Chẳng lẽ tình địch của mình lại là mình?
Mang gương mặt người nước ngoài lại không nói tiếng Trung lưu loát, con đường tuyển người của Ansbach khá là gập ghềnh. Sau đó mèo đen chịu hết nổi đành phải giành quyền dẫn đường.
Ansbach nửa tin nửa ngờ, "Em từng tới đây?"
Mèo đen kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Lần trước em không phải ngồi thuyền đến? Thế em đến bằng cách nào?" Ansbach ôm nó vừa gấp rút lên đường vừa hỏi.
Mèo đen giơ hai chân trước lên vẫy vẫy mấy cái.
"Bay?" Ansbach hỏi: "Thời đại này có máy bay? Tôi tưởng phải đợi mười ba năm nữa."
Mèo đen lắc đầu, nhắm mắt lại rồi quạt quạt chân.
Sóng điện não của Ansbach rốt cuộc cũng bắt kịp, "Xe dơi?"
Mèo đen gật đầu.
Ansbach im lặng một lúc rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch đuôi mèo, từ tốn mở miệng: "Cách hay đấy. Trước khi xuất phát em không nhắc tới nhỉ."
Giọng điệu rất bất thường, có chút gì đó như thẹn quá hóa giận.
Mèo đen nhanh trí rúc đầu vào lòng anh.
Ansbach dùng ngón trỏ nâng cằm nó lên, hỏi cho tới cùng: "Cố ý xem tôi làm trò hề?"
Tội danh này hơi bị lớn à nha! Mèo đen đương nhiên không dám gánh tội này, nó kiên quyết lắc đầu phủ nhận, đồng thời nhảy tót xuống bắt đầu đào đất.
Ansbach tò mò ngồi xổm xuống cạnh nó, "Nghe nói lúc mang thai, động vật thường thích đào hang làm ổ."
Mèo đen im lặng trừng mắt anh.
Ansbach chống cằm, "Vừa nãy ý em là tôi nỗ lực chưa đủ hay sao?"
Mèo đen nhảy sang một bên, để lộ những chữ khó khăn lắm mới cào ra được.
"Thế giới hai người." Ansbach thoáng sửng sốt rồi bật cười bảo: "Em cho rằng tôi muốn tận hưởng thế giới hai người với em nên mới cố ý không nhắc nhở tôi?"
Mèo đen gật đầu.
Ansbach nói: "Tuy có vẻ như đang kiếm cớ nhưng cái cớ này tôi thích. Xem như em qua ải."
Mèo đen đắc ý nhảy tót vào lòng anh, ngông nghênh lắc đuôi ra chiều nhắc nhở mau chóng khởi hành.
Dáng vẻ vênh váo của nó khiến lòng Ansbach ngứa ngáy, lại hận mình không thể làm nó, trong bụng cứ sùng sụng như dầu sôi, lúc đi đường vô cùng sung sức, cuối cùng đến đích còn sớm hơn dự định nửa ngày – Đích đến là quán ăn dưới chân núi.
Ansbach đánh giá căn nhà cũ kỹ trước mặt bằng ánh mắt ngờ vực, "Người em muốn tìm sống ở đây sao?"
Ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa trong không khí, đuôi mèo ta hết cuộn lại thẳng, hết thẳng lại cuộn, kích động đến dựng hết cả lông. Nó nhanh chóng nhảy phắt lên một chiếc bàn. Tiểu nhị trong quán thấy thế bèn vung khăn toan đuổi, nhưng Ansbach lại lạnh lùng ngồi xuống.
"Khách… Khách quan, ngài muốn dùng gì?" Tiểu nhị giật mình, vội vàng khom lưng, thái độ vô cùng ân cần.
Hai mắt mèo đen dán chặt vào bàn bên cạnh.
Ansbach nhìn về cái bàn đó và gật đầu.
Tiểu nhị hiểu ý vội bảo: "Dạ được! Làm cho ngài một bàn giống như vậy, bảo đảm ngài ăn uống no say!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!