Chương 24: Sa lưới (hạ)

Cái bẫy được chuẩn bị tỉ mỉ.

Mới giây trước còn là biển rộng mênh mông bát ngát, giây sau lại trở thành mặt đất rắn rỏi ẩm ướt… Quá rõ ràng, trong một giây thời gian chuyện gì đó đã xảy ra…

Ansbach còn chưa đứng lên đã vô thức kiểm tra mèo đen trong lòng và Oregon trên lưng.

Mèo đen, Oregon…

Oregon!

Khoảng trống trên lưng khiến anh lạnh người như chìm vào hầm băng.

"GORDON!" Ansbach giận dữ gầm lên.

"Meo." Mèo đen cào nhẹ vào ngực của anh, kéo ra một lá thư.

Ansbach lập tức mở ra xem.

"Ansbach thân yêu,

Rất vui được biết khi cậu đọc lá thư này, nó vẫn chưa bị lửa giận của cậu đốt thành tro bụi, vậy trò chơi mới phát triển thuận lợi được.

Nhất định hiện tại cậu đang có vô số nghi vấn. Biển cả xanh thẳm biến đâu mất rồi, ta đang giở âm mưu quỷ kế gì đây, Oregon thân yêu của mình có an toàn hay không. Đừng vội, để ta trả lời cậu từng câu một.

Đầu tiên, Biển Đỏ đáng thương vẫn bị kẹp giữa châu Á và châu Phi, nó chẳng đi đâu hết, người chuyển chỗ là cậu.

Thứ nhì, ta không hề giở trò gì hết, lần này là trò chơi quang minh quang minh chính đại đến không thể nào quang minh chính đại hơn được nữa. Không phải là ảo giác, cũng không lừa gạt cậu, quả thật cậu đã quay về một trăm hai mươi lăm năm trước. Thiệt hâm mộ cậu quá, nếu cậu may mắn còn được tận mắt chứng kiến Van Gogh sáng tác "Chân dung bác sĩ Gachet".

Cuối cùng là vấn đề cậu quan tâm nhất: Sự an toàn của Oregon. Vấn đề này có liên quan đến trò chơi. Giả sử trong vòng ba tháng cậu tìm được cách trở về hiện tại, cũng tức là năm 2015, vậy là cậu có thể nằm trong nhà gỗ chờ đoàn tụ với Oregon. Còn nếu không thể, cậu chỉ đành đến bãi phế liệu tìm tro cốt của Oregon.

Về phần hướng giải quyết, tuy ta rất muốn gợi ý cho cậu nhưng chắc cậu sẽ không tin.

Thôi được rồi, vẫn nên gợi ý chút đỉnh, ai bảo ta rộng rãi cơ chứ. Gợi ý chính là: Phong ấn. Tin hay không tùy cậu.

Mọi chuyện tốt lành.

Gordon Creator của cậu."

"Một trăm hai mươi lăm năm trước?"

Ansbach phì cười. Lão tưởng anh tin sao?

Mèo đen nhảy ra khỏi lòng anh, đi chung quanh nhìn tới nhìn lui như vị vua đang tuần tra lãnh thổ.

Chỗ này là một con hẻm nhỏ tối tăm, trời vửa đổ mưa, mái hiên bên hẻm tí tách rỉ nước, cả tường lẫn đất đều ướt nhẹp. Sau cơn mưa, trời đêm trong vắt, ánh trăng sáng tỏ hệt như ánh trăng trên BIển Đỏ. Ánh trăng bàn bạc phủ khắp mặt đất, phủ trên cả giày, cả những thùng gỗ đặt hai bên hẻm.

Một cánh cửa giữa hẻm đột nhiên mở toang, tiếng ồn ão đinh tai nhức óc vang lên ầm ầm.

Cô gái tóc vàng say khướt từ bên trong lảo đảo bước ra, nôn thốc vào vách tường đối diện. Nôn xong, cô nàng lả lướt xoay người đi thẳng về phía đầu hẻm đối diện, mặc cho tà váy quét qua bãi ói.

Một lúc sau, người đàn ông đội nón Tây cúi đầu đi ra, dáo dát nhìn quanh đầy vẻ cảnh giác, cả khe hở giữa đống thùng gỗ cũng không bỏ qua. Khoảng nửa phút sau, gã mới bắt đầu đuổi theo hướng cô gái tóc vàng vừa đi.

Trên thùng gỗ ban nãy gã nhìn có mái hiên cao, trên mái hiên là một con dơi và một con mèo sóng vai ngồi cạnh nhau, cả hai đều nhìn về phía cô gái bỏ đi.

"Em có tin đây là thế kỷ 19 không?"

"Meo."

"Không phải trò mới Gordon học được sau khi đổi da?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!