Bí mật giấu trong tranh.
Hàng cây hai bên đường cao ngất cứ như chia đôi bầu trời, bên trái là một màu xanh thẳm, bên phải là ánh vàng xán lạn. Vị đọa thiên sứ với đôi cánh đen tuyền đứng ngay giữa làn giao thoa của bầu trời biêng biếc.
Màu xanh biếc mang đến cảm giác mát mẻ, vậy mà người nọ trông càng lạnh hơn – Cái lạnh giá của băng tuyết.
Ansbach đặt mèo đen vào ghế sau, dùng ngón trỏ đè đầu nó lại, "Không được đi theo." Giọng điệu nghiêm túc xưa nay chưa từng có của anh khiến mấy cái chân ngọ nguậy của mèo ta cứng đờ.
Ansbach cởi dây an toàn, trong nháy mắt đánh vỡ nát tấm kính chắn gió trước xe rồi xông về phía đọa thiên sứ. Hai bóng người cao to quấn lấy nhau, lộn hai vòng trên đường rồi lập tức tách ra. Ansbach ngồi trên nóc xe, lưng của đọa thiên sứ dựa vào gốc cây, hai người cách nhau khoảng năm, sáu mét, gườm đối phương bằng ánh mắt dữ tợn. Trong lúc quấn lấy nhau, cả hai đều trúng không ít đòn, lại đều cho rằng đối phương vô lý, mình bị thiệt thòi.
"Ngươi điên rồi hả?" Mắng xong, đọa thiên sứ lại ảo não lắc đầu, "Ngươi lại điên nữa rồi hả?"
Năm ngón tay đặt trên nóc xe của Ansbach co lại, ngón tay anh ma sát lên bề mặt thùng xe tạo ra tiếng kít kít chói tai.
"Ngươi làm gì thế?" Đọa thiên sứ bưng tai, chủ động nhảy lùi về sau bảy, tám mét, "Dừng tay!"
Động tác của Ansbach ngừng lại, anh nhảy xuống khỏi nóc toan mở cửa xe.
"Ngươi không muốn phá giải phong ấn cho y sao?" Đọa thiên sứ rõ ràng biết điểm yếu của anh nằm ở đâu.
Nắm cửa bị vặn qua rồi vặn lại, Ansbach chầm chậm quay đầu lại bình tĩnh nhìn hắn.
Đọa thiên sứ nói: "Ta có từng nói với ngươi chưa nhỉ, mặt mày của ngươi rất mang hợp đóng phim kinh dị."
Ansbach nói: "Nếu không lập tức phá giải được phong ấn cho y thì cút ngay." Trông anh có vẻ rất điềm tĩnh, cả chữ "cút" cũng nghe hết sức bình thường.
Nhưng anh càng như vậy, đọa thiên sứ càng cảnh giác, "Bá tước Gordon rất tức giận với các hành vi gần đây của ngươi! Ngươi hẳn nên biết hậu quả! Đừng tưởng giấu mất Oregon là không sao. Ngươi cho rằng là ai đã đưa y ra khỏi vùng đất phong ấn, là ai cố ý để giáo hội phát hiện ra y? Ngươi nhìn sau gáy của y là sẽ biết đáp án."
Ansbach biến sắc, tay dùng lực giật bay cả cánh cửa xe rồi ném qua một bên, chồm hẳn vào trong, dùng một tay đỡ Oregon, một tay nhẹ nhàng vén tóc sau gáy của y lên. Làn da trắng nõn anh từng hôn vô số lần nay bị người khác dùng mực xanh viết lên một hàng chữ:
Xin chào! Lại gặp nhau rồi.
…
Nắm đấm của Ansbach giáng vào người đọa thiên sứ tới tấp như cuồng phong vũ bão.
Đọa thiên sứ đỡ được một lúc thì thấy kiệt sức. Tên điên này hình như không biết mệt là gì, chẳng những tốc độ chưa từng giảm mà sức đánh còn mỗi đòn một mạnh.
"Không phải ta làm mà!" Hắn rống lên.
Trả lời hắn là một quyền đánh qua phải.
Đọa thiên sứ bị đánh bay đi làm rụng mất mấy cọng lông vũ màu đen.
Ansbach cúi đầu nhìn hắn cả nửa ngày, cất bước đến trước mặt hắn. Những cọng lông đen bay phấp phới trên không, lao đao rơi xuống rồi từ từ đáp trên đôi giày đen bóng của Ansbach.
"Zofie."
Đọa thiên sứ ngạc nhiên ngước lên, "Ngươi nhớ tên của ta hả? Ta còn tưởng trong lòng ngươi ta chỉ là cái bao cát được đánh dấu theo size L, M, S chứ."
Ansbach mặc kệ lời trào phúng của hắn, "Ông ta đang ở đâu?"
Zofie liếc anh một cái.
Ansbach nheo mắt.
Thấy anh lại có biểu hiện sắp phát cuồng, Zofie rùng mình đáp: "Biển Đỏ."
Ansbach quay đầu bỏ đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!