Chỉ thấy xa xa giữa những tầng mây trên không trung đang uốn lượn một con thần long, chính là con yêu long Tử Tích ở Đại Duyên Sơn. Vẩy rồng màu tím giữa những tầng mây cũng phản xạ hàn quang lạnh buốt, làm cho phía dưới không ít người trên Cửu Châu lần đầu thấy yêu long phải kinh hô từng cơn.
Không chỉ ở bờ bên này, cả những người ở bờ bên kia hồ Bạch Mã cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy xa xa hai ngọn lửa thật lớn đang phi hành. Nhìn kỹ, chính là hai con bất tử Phượng Hoàng thật lớn.
- Hai con bất tử Phượng Hoàng.
- Lại có hai con à?
- Là bất tử Phượng Hoàng của Hình Ý Môn.
Vô số tiếng kinh hô vang lên. Giữa cái nhìn chăm chú của muôn người, hai bất tử Phượng Hoàng bay về phía tòa lầu mà Đằng Thanh Sơn đang tạm thời ở.
Hiển nhiên sự hiện thân của hai bất tử Phượng Hoàng và yêu long khiến cho những người ở đây vô cùng kích động.
- Nhìn kia, còn có một con yêu long nữa!
- Đúng, ở phía nam, màu đen.
Vô số người nhìn lên trời, cẩn thận quan sát. Quả nhiên họ phát hiện giữa mây mù đang có một con yêu long đen tuyền. Trên lưng con yêu long này đang có một ông lão gầy gò ngồi khoanh chân, chính là Đại trưởng lão Thần Miếu Man Tộc Man Hoang.
Ông già đang cúi đầu nhìn xuống hồ Bạch Mã:
"Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam nhất quyết sinh tử sao? Lúc trước, không phải họ liên thủ đánh Thần Miếu ta à?! Lần này lại tự giết lẫn nhau! Ngoại giới quả nhiên là hỗn loạn."
Bên bờ hồ Bạch Mã, giữa đám người liếc mắt nhìn không tới cuối, có lẫn vào không ít cường giả, thậm chí có cả hư cảnh.
- Thanh Sơn, trận chiến này, đối thủ của ngươi là Bùi Tam, hy vọng ngươi có thể thắng.
Vân Mộng Chiến Thần lưng hùm vai gấu, tóc bạc phơ, cũng đang lẫn vào trong đám đông lặng lẽ nhìn.
Cách Vân Mộng Chiến Thần chỉ vào khoảng ba dặm, giữa đám người, có một chỗ trống rỗng, nơi trống trải đó chỉ có một người đứng. Người này một thân trường bào màu xám bạc, lưng đeo một thanh tử kiếm, khuôn mặt lãnh khốc.
Cho dù y chỉ đứng yên nhưng lại trông như một thanh cự kiếm, làm cho người ta sợ hãi không dám đến gần.
Người này chính là Hoàng Phủ Ngọc Giang, Minh Nguyệt Đảo.
Từ sau khi bị Đằng Thanh Sơn đả kích lần thứ hai, Hoàng Phủ Ngọc Giang cảm thấy mình như ếch ngồi đáy giếng. Vì Đằng Thanh Sơn bay về phía nam, nên khi ly khai Minh Nguyệt Đảo hắn cũng một mạch đi về phía nam, rốt cục cũng tới được Cửu Châu Đại Địa.
Tới Cửu Châu Đại Địa, hắn mới biết được cái gì là phồn hoa, cái gì là nơi chật hẹp nhỏ bé.
- Trong khu vực của ta, trong phương viên ba mươi bốn dặm, có tới mười sáu vị hư cảnh.
Hoàng Phủ Ngọc Giang trong lòng run lên.
- Đây là Cửu Châu à?
Đạt tới hư cảnh, ở Minh Nguyệt Đảo coi như vô địch rồi.
Nhưng hư cảnh trên Cửu Châu Đại Địa, lại còn thua xa người vô địch.
Đằng Thanh Sơn!
Hoàng Phủ Ngọc Giang hướng mắt nhìn tòa lầu xa xa ven hồ.
"Thì ra ngươi đã là cường giả tuyệt đỉnh trên Cửu Châu rồi. Hôm nay, đối thủ của ngươi cũng vô cùng cường đại như ngươi. Nhưng ta tin ngươi hẳn sẽ thắng!"
Hoàng Phủ Ngọc Giang lặng lẽ thầm nhủ trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!