Á nh mắt Đằng Thanh Sơn lướt qua lũ thổ phỉ xung quanh, ngẫm nghĩ: "Lũ thổ phỉ vẫn còn lại gần tám mươi tên, một khi ta động thủ sợ rằng những tên thổ phỉ sẽ chạy khắp nơi, chúng mà phân tán ra thì ta có lợi hại thêm chăng nữa chỉ có thể tiêu diệt tầm mười hai đến hai mươi người, điều đó cũng chẳng có lợi ích gì mà đám người Nham thúc… Đằng Thanh Sơn nhìn về phía tộc nhân.
Những tộc nhân này đều từng cùng với hắn vào núi săn thú mà hôm nay có người bị phế, có người mắt bị mù.
Đáy lòng Đằng Thanh Sơn như có lửa đốt.
"Mọi chuyện từ từ bàn bạc?" Đằng Vĩnh Phàm tiến lên trước hai bước đi đến trước người Thanh Sơn nhìn đám thổ phỉ,
"Muốn cứu lão Đại của các ngươi cũng đơn giản thôi. Lấy tất cả các món đồ có giá trị trên người các ngươi ra, để xem có đủ bồi thường tổn thất cho tộc nhân chúng ta hay không? Lúc đó có lẽ chúng ta sẽ thả lão Đại các ngươi. Nếu nói một câu 'không…'"
Đằng Thanh Sơn không lên tiếng phản đổi chỉ liếc nhìn phụ thân một cái, còn các tộc nhân khác cũng ưng thuận.
Ở thời đại này chết là một điều rất bình thường, nếu cái đầu thường xuyên phát nóng (ý nói: hành xử thô lỗ, thiếu trí tuệ) thì Đằng gia trang sớm đã hủy diệt rồi, cho nên nhiều lúc bắt buộc phải suy xét theo lý trí.
Giết nhiều thổ phỉ đối với Đằng gia trang không có lợi lộc gì, ngược lại có thể dẫn tới cho đám thổ phỉ phát điên lúc đó có thể tộc nhân sẽ chết càng nhiều hơn.
"Được, không thành vấn đề."
Gã thanh niên tuấn tú vội vàng móc từ trong ngực ra ba thỏi bạc, đồng thời quay đầu nhìn về phía người khác, quát:
"Còn không mau bỏ ra đi!"
Bọn thổ phỉ hơi lưỡng lự nhưng sau đó từng tên móc từ trong ngực ra bạc, tiền đồng.
"Tất cả cùng ném xuống đất một lượt, để ở đó." Đằng Vĩnh Phàm quát.
Từng tên thổ phỉ mặc dù không muốn nhưng vẫn ném bạc, tiền đồng vào trong ruộng, một lát sau xếp thành một đống nhỏ.
"Thanh Hổ, con tới đếm qua xem có bao nhiêu."
Đằng Vĩnh Phàm phân phó.
Dạ. Đằng Thanh Hổ chạy tới cẩn thận đếm một hồi, quay đầu báo cáo,
"Không tính số lẻ, tổng cộng được ba trăm hai mươi ba lượng bạc!"
"Chỉ ít như vậy thôi à?"
Đằng Vĩnh Phàm cười lạnh nhìn về phía gã thanh niên tuấn tú,
"Đầu lão Đại Hổ Sơn Khâu các ngươi quả thật chỉ đáng giá chút bạc như thế sao?"
Gã thanh niên tuấn tú kia nghe vậy càng sốt ruột, người lo lắng tính mạng cho lão Đại nhất trong đám chính là gã, bởi vì đó là thân ca ca của gã! Thanh niên tuấn tú quay đầu nhìn chằm chằm vào một tên thổ phỉ gày gò tức giận nói:
"Ngân phiếu ca ca ta đưa ngươi đâu?"
Tên thổ phỉ ngẩn người, vội vàng nói:
"Đó, đó là phần cống nạp cho Bạch Mã bang ạ!"
"Lúc này còn lo gì đến Bach Mã bang, ca ca ta sắp mất mạng rồi." Thanh niên tuấn tú quát.
Hiển nhiên thanh niên tuấn tú rất có uy tín.
Vâng. Tên thổ phỉ kia không đành lòng móc từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu ném xuống đất.
Đằng Thanh Hổ vừa nhìn thấy liền quay đầu tiếp tục báo cáo:
"Mười sáu tấm ngân phiếu trăm lượng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!