Chương 41: Địa Bảng

Ở trung tâm trục đường chính của Nghi Thành có một tòa lầu ba tầng chiếm một diện tích rất rộng, trên cửa chính treo hoành phi viết ba chữ vàng lớn – Vạn Tượng lâu!

Trong một con hẻm cạnh Vạn Tượng lâu vài chục thước.

"Ta và Thanh Sơn tới Vạn Tượng lâu một chuyến, mọi người tới chỗ lão Vương ở con phố phía trước bán hết da thú đi, sau đó chúng ta sẽ tập hợp ở con hẻm này."

Đằng Vĩnh Phàm phân phó, sau đó liếc mắt qua Đằng Thanh Hổ một cái,

"Thanh Hổ, con cũng chưa từng vào Vạn Tượng lâu, muốn đi dạo cùng một chút hay không?"

"Đương nhiên là muốn rồi ạ!"

Đằng Thanh Hổ ngẩng đầu mừng rỡ.

"Vậy thì giao tất cả binh khí cho lão Vương tạm thời bảo quản hộ." Đằng Vĩnh Phàm nói,

"Thanh Sơn, con cũng để thương lại đây, vào Vạn Tượng lâu này không cho phép mang theo vũ khí."

Thật lắm quy củ!

Đằng Thanh Sơn lầu bầu nhưng cũng giao thương của mình cho tộc nhân.

Sau đó, Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Hổ, Đằng Thanh Sơn ba người lập tức đi về phía Vạn Tượng lâu, ở cửa chính Vạn Tượng lâu có hai nữ tử anh tư khí phách, bên hông đều đeo lợi kiếm mỉm cười nghênh đón mỗi vị khách. Đồng thời nhắc nhở những người khách này không nên mang binh khí vào Vạn Tượng lâu.

Ba người Đằng Thanh Sơn đều mặc y phục thợ săn đi thẳng vào trong, hai nữ tử kia cũng không hề ngăn cản.

Nơi này lớn quá! Con mắt Đằng Thanh Hổ thoáng chốc trợn tròn mắt.

Đằng Thanh Sơn cũng thầm than, không gian bên trong Vạn Tượng lâu rất lớn, quầy hàng bày khắp nơi, chỉ riêng phục vụ đứng trong Vạn Tượng lâu cũng phải hơn trăm, hơn nữa đây mới chỉ vẻn vẹn một tầng.

"Thanh Sơn, Vạn Tượng lâu này tam giáo cửu lưu đều có thể tiến vào, hơn nữa đồ vật ở đây rất nhiều, cái gì cần đều có cả."

Đằng Vĩnh Phàm cảm khái nói,

"Tầng một và tầng hai đều là bán đồ, còn về tầng ba… vốn không cho người ngoài vào, ở đó có điều nhiều đồ tốt, giá cả cũng đắt quá mức!"

Đằng Thanh Sơn nhìn trên quầy xếp đầy từng kiện thương phẩm, thầm khen:

"Vạn Tượng lâu này làm ăn thực phát đạt, vật phẩm trân quý đều trực tiếp đặt ở ngoài, căn bản không sợ người ta trộm cướp!"

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vừa quét qua lập tức phát hiện ở trong Vạn Tượng lâu này, ngoại trừ những tên phục vụ bình thường còn có một vài kẻ chuyên môn đi tuần tra.

"Có lẽ đó là những cao thủ nội kình, đi tuần nhằm phòng ngừa trộm cắp." Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.

Đằng Thanh Hổ trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào một cái vòng tay bên cạnh:

"Đây không phải là Lam Hoa thạch trạc tử sao? Chúng ta vào núi gặp may nhặt được một khối Lam Hoa thạch cũng chỉ bán một trăm lượng bạc. Một khối Lam Hoa thạch đó đủ để chế ra hơn chục cái trạc tử, nhưng một cái trạc tử ở đây, không ngờ lại bán một trăm hai mươi lượng bạc."

Tên phục vụ đứng ở trong sạp hàng chỉ khinh thường liếc mắt Đằng Thanh Hổ một cái.

Nhìn một cái đúng là dân miền núi nghèo khó, ăn mặc như vậy vốn không có khả năng mua được những trạc tử chế tác tinh xảo này.

"Được rồi, vào trong xem chút."

Đằng Vĩnh Phàm nhíu mày, trừng mắt với Đằng Thanh Hổ, ông lập tức đi tới bên cạnh, thấp giọng nói:

"Thanh Hổ, con đừng nói toạc móng heo thế, mất thể diện lắm, biết không?"

Đằng Thanh Hổ cười hắc hắc, không nói thêm gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!