Chương 37: Tối cường kế hoạch

-Thanh Sơn, trèo lên Song Đầu sơn phía trước đệ sẽ thấy được Bích Hàn đầm.

Đằng Thanh Hổ chỉ về phía một ngọn núi phía trước xa xa.

Đằng Thanh Sơn nghe được nhiều tin tức như vậy, trong lòng càng thêm hiếu kỳ:

"Thần kỳ như vậy, ta quả thật muốn đi xem một chút!"

Những tộc nhân trong đội thợ săn nhanh chóng tiến về phía trước. Sinh sống một thời gian dài trong núi, Đại Duyên sơn này quả thật giống như hậu viện của bọn họ. Bọn họ có thể biết được địa phương nào an toàn, địa phương nào sẽ có nguy hiểm.

Tục ngữ có nói, nhìn núi chạy chết cả ngựa.

Mặc dù Song Đầu sơn chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng trên thực tế giữa nó và nhóm người Đằng Thanh Sơn vẫn còn một khoảng cách khá xa. Đi gần nửa canh giờ, đám người bọn họ mới trèo lên được đỉnh của Song Đầu sơn. Gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi vào người vô cùng thoải mái.

- Thanh Sơn! Đầm nước trên sườn núi kia chính là Bích Hàn đầm.

Đằng Thanh Hổ lập tức chỉ về phía dưới.

Đằng Thanh Sơn nhìn theo hướng chỉ, chỉ thấy giữa sườn núi quả thật có một mảng trắng sáng, nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là mặt nước.

- Chúng ta xuống phía dưới đi!

Đằng Thanh Sơn đi nhanh dẫn đầu, lập tức xuống núi.

Đằng Thanh Sơn từ trên một tảng đá cao năm sáu mét trực tiếp nhảy xuống, đáp xuống khoảng đất bằng giữa sườn núi, cuối cùng đã đến được Bích Hàn đầm

"Nơi này thật đúng là lạnh!"

Đằng Thanh Sơn kinh thán không thôi:

"Khoảng ta giữa ta và bờ Bích Hàn đầm vẫn còn bảy tám mét, vậy mà lại cảm thấy nhiệt độ chung quanh giảm xuống rõ ràng, tuyệt đối dưới không độ."

Ha ha... Những người khác cũng đã đến nơi. Đằng Vĩnh Hạo lớn tiếng cười nói:

- Thanh Sơn, thế nào, có cảm thấy lạnh chưa? Chúng ta vẫn còn cách bờ đầm hơn ba trượng, vả lại cảm giác hiện tại cũng không tính là cường liệt. Nếu như đệ xuống thêm chút nữa, những địa phương khác lại rất nóng, nhưng nơi này thì đệ cần phải mặc áo bông.

Đằng Thanh Sơn kinh thán không thôi, thiên nhiên quả thật là thần kỳ.

- Này, các huynh đệ! Tất cả mọi người bắt đầu lấy nước đi!

Những tộc nhân khác lập tức cầm lấy gàu nước.

- Phù, thật lạnh!

Những tộc nhân ném gàu nước xuống đầm đều không nhịn được cảm thán một tiếng.

Đằng Thanh Sơn cẩm thận xem xét nước trong Bích Hàn đầm. Nước đầm rất trong suốt, nếu như cẩm thận quan sát, có thể miễn cưỡng phát hiện... toàn thể mặt hồ này có một lớp màu tím vô cùng mờ nhạt.

Nếu như chỉ đơn giản múc một gàu nước, căn bản là không thể phát hiện một chút màu sắc nào, nước vẫn trong suốt như trước.

Đằng Thanh Sơn ngồi xuống bên cạnh đầm, cảm thấy một cỗ hàn ý phả vào mặt. Tiếp đó hắn đưa tay nhúng vào mặt nước, bàn tay trong nháy mắt đã đông cứng lại.

Xuy... Đằng Thanh Sơn hít một hơi:

"Thực sự là lạnh, tối thiểu phải âm năm sáu chục độ!"

Đằng Thanh Sơn tại kiếp trước dù sao cũng đã từng sinh sống tại Tây Bá Lợi Á hoang vu nhất, tiếp thu huấn luyện như địa ngục, âm ba bốn chục độ là chuyện bình thường, khi lạnh nhất có thể đạt đến âm bảy tám chục độ.

Có điều tại khu vực Đằng gia trang, cho dù là trời đông giá rét tối đa cũng chỉ âm vài độ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!