-Không biết vị đại nhân này ra giá bao nhiêu?
Đằng Vân Long cười ha hả nhìn tên thủ lĩnh áo lông chồn.
Tên thủ lĩnh kia cười nhạt nói:
- Nguyên liệu hoàn toàn do các ngươi phụ trách, giá cả cứ lấy một con số chẵn, một trăm lượng bạc một thanh Bích Hàn đao. Tin rằng các ngươi không thành vấn đề chứ?
Một trăm lượng?
Đằng Vân Long nhíu mày. Mặc dù nói con số một trăm lượng bạc rất lớn, nhưng Bích Hàn đao… là tuyệt nghệ độc môn của Đằng gia trang, nguyên liệu cực kỳ trân quý, hơn nữa còn rất khó luyện chế, bán ra bên ngoài ít nhất cũng phải được một trăm lượng, thậm chí còn nhiều hơn.
Nếu như chỉ bán một trăm lượng bạc, kiếm lời đúng là quá ít.
- Vị đại nhân này! Ít thế sao?
Đằng Vĩnh Phàm nói.
Tên thủ lĩnh kia cười lạnh nói:
- Được rồi, đừng xem chúng ta là kẻ ngốc! Chúng ta nếu như ra giá cao thì đã không cần tự mình chạy đến nơi này. Một trăm lượng bạc, ngươi có nhận hay không?
- Nhận!
Đằng Vân Long cố nặn ra vẻ tươi cười, siểm nịnh nói:
- Vị đại nhân này, có điều một trăm tám mươi hai thanh Bích Hàn đao, Đằng gia trang chúng tôi từ trước tới nay chưa từng nhận qua mối làm ăn lớn như vậy, nguyên liệu dự trữ trong trang cũng chỉ đủ luyện chế hai thanh.
Những nguyên liệu nầy cần tốn rất nhiều bạc… Đại nhân có thể giao bạc trước cho chúng ta được không?
- Đồ còn chưa tới tay, bạc đã giao cho các ngươi?
Tên thủ lĩnh áo lông chồn đen cười nhạo hỏi.
Đằng Thanh Sơn ở một bên lẳng lặng nhìn tất cả, trong lòng cả kinh:
"Tên thủ lĩnh này chẳng lẽ không muốn đưa tiền? Một trăm lượng bạc một thanh, đó chính là một mối làm ăn giá trị gần hai vạn hai lượng bạc, gia trang cho dù đưa tất cả tiền dư ra e rằng mới có thể miễn cưỡng xoay sở. Tên thủ lĩnh này chẳng lẽ muốn dùng vũ lực?" Đằng Thanh Sơn đã vận sức chờ tấn công, phòng ngừa xuất hiện cục diện không hay nhất.
- Vị đại nhân này nói đùa rồi.
Đằng gia trang chúng tôi là một sơn trang bình thường, có thể có được bao nhiêu tiền? Ngay cả tiền mua sắm nguyên liệu chúng tôi cũng khó xoay sở, làm thế nào luyện chế binh khí cho các vị đại nhân?
Đằng Vân Long cười nói:
- Mong đại nhân hiểu cho chỗ khó xử của chúng tôi!
Sắc mặt tên thủ lĩnh kia trầm xuống.
Đằng Vĩnh Phàm bên cạnh vội vàng cười nói:
- Vị đại nhân này! Người có thân phận cao như ngài chẳng lẽ còn lo lắng một sơn trang bình thường như chúng tôi tham ô bạc của ngài? Đằng gia trang chúng tôi đời đời ở tại đây, không có khả năng chạy trốn.
Đại nhân tạm ứng bạc cho chúng tôi trước, đến khi đó chúng tôi tự nhiên sẽ dâng Bích Hàn đao cho ngài.
Tên thủ lĩnh áo lông chồn đen lưỡng lự trong chốc lát, lập tức cười lạnh nói:
- Sơn trang nghèo nàn này của các ngươi e rằng khó xoay sở được phần tiền.
Nói xong, hắn liền lấy ra từ trong người ra một tấm ngân phiếu, quăng lên trên bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!