Chương 32: Bầy sói điên cuồng

Hưu!

Đột nhiên một mũi tên từ phía xa bắn về phía tay phải Đằng Thanh Sơn. Cảm giác của Đằng Thanh Sơn đối với chung quanh cực kỳ linh mẫn, nó lập tức thu tay lùi lại một chút sau đó quay đầu nhìn về hướng xuất phát của mũi tên.

Nhóm người Đằng Vĩnh Lôi bên cạnh nhìn thấy đều tức giận. Đằng Vĩnh Lôi cao giọng quát lên:

- Đúng là đồ d*i không có hòn (1), chỉ biết bắn lén sau lưng người khác!

- Đánh rắm con mẹ ngươi!

Một tiếng quát vang lên, đồng thời giữa núi rừng xuất hiện mấy chục người, trên người cũng đồng dạng mặc da thú.

Dẫn đầu là một gã tráng hán thân cao gần tám thước tóc tai bù xù.

- Ồ! Thì ra là Vương gia trang ở phía bắc. Vương đại đầu, thế nào! Thấy chúng ta bắt được tuyết điêu rồi muốn động thủ sao?

Đằng Vĩnh Lôi cười nhạo.

Các nam nhân của Đằng gia trang cũng đều cười ồ lên. Đằng Thanh Hổ cười lớn nói:

- Đại bá! Đám tiểu nhân này cũng chỉ dám bắn lén mà thôi, đấu trực diện với chúng ta thì bọn chúng có là cái gì!

- Câm miệng!

Tráng hán tóc tai bù xù kia liền quát.

Một nam tử gầy gò mặc da thú đứng bên cạnh y cũng tức giận nói:

- Tuyết điêu này là chúng ta phát hiện trước, mất hơn một canh giờ mới có thể bức nó từ sào huyệt chạy ra. Tuyết điêu hoảng sợ nên chạy loạn, các ngươi vừa may nên mới bắt được nó!

Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn tất cả.

Người của Vương gia trang có thể là thật sự là phát hiện tuyết điêu trước tiên, bọn họ cũng không tiếc tất cả muốn để bắt tuyết điêu. Thế nhưng tuyết điêu cực kỳ linh hoạt, tốc độ lại nhanh, muốn bắt giữ là rất khó.

Người của Vương gia trang không đuổi kịp, vừa khéo tiện nghi cho người của Đằng gia trang bắt được tuyết điêu này.

- Đó là do ngươi không có bản lĩnh!

Đằng Vĩnh Lôi tiến lên một bước, ánh mắt lăng lệ:

- Tốc độ của tuyết điêu rất nhanh, nếu như không có chúng ta, nó đã sớm chạy mấ rồi.

- Dù sao cũng là chúng ta bức nó từ trong sào huyệt chạy ra!

Đại hán tóc tai bù xù nhìn chằm chằm vào Đằng Vĩnh Lôi:

- Lôi tử! Các ngươi cũng không thể độc chiếm nó được!

- Vương đạ đầu! Vương Trọng Bằng! Ngươi nghe cho rõ đây!

Ngữ khí của Đằng Vĩnh Lôi cứng rắn:

- Các ngươi trước đó đã bức tuyết điêu từ sào huyệt chạy ra, chuyện này thật giả ta cũng chẳng muốn biết. Ta chỉ biết một việc, chúng ta tại đại sơn này nhìn thấy tuyết điêu, sau đó người của chúng ta đã bắt được nó. Tuyết điêu này là của chúng ta, một sợi lông ngươi cũng đừng mong đụng vào.

Muốn mềm hay cứng ngươi cứ việc đến đây, nam nhân của Đằng gia trang chúng ta sẽ bồi tiếp!

Nhưng nam nhân của Đằng gia chuyển đều nhìn về phía đối phương, chuẩn bị tuỳ thời ra tay. Đã đến lúc này, tuyệt không thể cúi đầu được.

Quy củ của thế giới này chính là như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!