Editor: Đá bào
Beta: Gió + Người bí ẩn cute
Nụ hôn cuối cùng của họ là vào tháng tám năm ngoái, cách đó đã chín tháng, Tề Chính Sâm cũng sắp quên mất kỹ năng hôn môi rồi.
Đã lâu rồi anh không ôm cô, mùi hương trên người cô vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.
Anh ôm cô đi đến quầy bar, đặt bó thanh cúc cô mua lên đó, anh hôn môi cô, không chịu buông cô ra.
Chung Nghiên Nguyệt định nói gì đó, nhưng mọi thanh âm đều bị anh nuốt vào.
Tề Chính Sâm ôm cô lên, như vậy, cô sẽ cao hơn anh.
Trước khi không thở nổi, cuối cùng môi hai người cũng chịu tách ra, Chung Nghiên Nguyệt chống hai tay lên vai anh, từ trên cao nhìn xuống.
Tề Chính Sâm thả cô ngồi ở trên quầy bar, ngẩng đầu hôn cô một cái.
Chung Nghiên Nguyệt trượt từ quầy bar xuống, "Em đi thay váy, đi tập yoga.
"Tề Chính Sâm không cho cô xuống, lại chặn môi cô lại. Về thể chất, cô không thể thắng được anh, lúc này được bao quanh chặt chẽ trong vòng tay của anh. Son môi của Chung Nghiên Nguyệt bị trôi sạch, Tề Chính Sâm cho cô thời gian để hít thở. Anh chạm vào trán cô, nhẹ nhàng, bế cô xuống,"Em đi thay quần áo đi, để anh cắm hoa vào bình."
Hôm nay cắt tóc ngắn xong, tâm trạng Chung Nghiên Nguyệt không tệ, cô không tập bài tập giảm cân nữa, chỉ tập yoga một lúc, tắm nước nóng xong lên nằm giường, cô thử không uống Melatonin nữa mà cố gắng tự nhiên đi vào giấc ngủ.
Vẫn rất khó ngủ.
Nhưng mà đã không sự trằn trọc khó chịu nữa.
Phải mất hơn một tiếng cô mới dần dần thấy buồn ngủ.
Tề Chính Sâm còn chưa ngủ, anh ở ngoài ban công hơn một tiếng đồng hồ. Nhâm nhi ly rượu vang đỏ, anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến tương lai và cũng nghĩ đến quá khứ.
Trước kia toàn bộ thời gian ngoài công việc của anh đều dành cho Hứa Như Ý. Lần này đi Giang Thành công tác, sau khi kết thúc tiệc xã giao trở về khách sạn, anh lập tức nhớ đến Chung Nghiên Nguyệt, ban đầu hình ảnh của cô đột nhiên hiện lên trong đầu, nhưng trong lúc mở cửa phòng ra, bỗng nghĩ đến việc mình không ở nhà, Chung Nghiên Nguyệt một mình không ngủ được liệu có cảm thấy sợ hay không.
Chấp niệm từng yêu Hứa Như Ý mà không có được, tựa hồ trong nháy mắt, đột nhiên phai nhạt đi.
Ngay cả chính anh cũng không nói rõ được nguyên nhân.
Tề Chính Sâm uống xong ngụm rượu vang đỏ cuối cùng trong ly, trở về phòng khách.
Bó hoa thanh cúc vẫn còn ở quầy bar, anh lấy ra một cái bình hoa, đổ nước vào, cắm bó cúc vào bình.
Sau lần mua thanh cúc này, cách hai ba hôm, Chung Nghiên Nguyệt sẽ mua hoa về nhà, có khi là bảy tám đóa, khi thì là mười đóa, thỉnh thoảng cũng sẽ mua mười mấy đến hai mươi đóa.
Mỗi lần như vậy Tề Chính Sâm đều chụp ảnh lại, ghi nhớ xem cô thích hoa gì.
Từ tháng năm đến tháng chín, mỗi lần cô mua về đều là những bó hoa khác nhau, các loại hoa được phối chung một cách tự nhiên.
Tháng chín đã trôi qua, tháng mười đến, mùa bán hàng cao điểm đã trôi qua.
Từ quý ba bộ phận số Hai đã hoàn thành mục tiêu doanh thu tám tỷ cho cả năm. Trong đó, doanh số bán nước chanh vượt ngoài dự kiến.
Cát Tường Cốc lại càng thêm sự tự tin, dự định cải thiện hương vị của nước chanh, phấn đấu vượt qua sản phẩm của Đoá Tân.
Tháng mười, Chung Nghiên Nguyệt xin nghỉ phép, đây là kỳ nghỉ dài đầu tiên của cô từ khi đến Lạc Mông bốn năm nay.
Lâu Trưng thuyết phục cô cứ yên tâm, bộ phận số Hai đã có anh lo liệu, bảo cô cứ thả lỏng, đi thư giãn một chút.
Anh ta cười và nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!