Chương 8: (Vô Đề)

Người dịch: Tietie

Đêm đầu tiên chuyển đến biệt thự, Tần Mặc Lãnh bị mất ngủ.

Anh trước nay không có thói quen lạ giường khi đi ngủ, cũng không lạ nơi, một năm ít nhất có một phần ba thời gian đi công tác phải ở khách sạn, kỷ lục cao nhất là trong một tuần đổi năm khách sạn, năm khách sạn này lần lượt không cùng một thành phố.

Anh không bị ảnh hưởng bởi việc lạ giường.

Bây giờ ở trong nhà của mình, thế mà ngủ đến nửa đêm lại tỉnh, sau đó làm thế nào cũng không ngủ được.

Có lẽ là bởi vì anh thích sống ở tầng cao, đột nhiên sống ở tầng hai chưa kịp thích nghi.

Những năm nay cho dù là ở chung cư hay ở khách sạn, lựa chọn đầu tiên của Tần Mặc Lãnh là những căn phòng ở tầng cao. Căn hộ chung cư anh thường sống nằm ở trên tầng 50, có thể nhìn xuống cảnh đêm phồn hoa của nửa thành phố.

Nhưng bây giờ, thứ có thể trông thấy ở trước mắt, chỉ có bãi cỏ và một vườn hoa không lớn ở trong sân.

Trời lạnh, trong vườn hoa không có cảnh sắc gì có thể nhìn.

Tần Mặc Lãnh đóng rèm cửa, trở về trên giường, dựa vào đầu giường lướt điện thoại. Anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, mở wechat của Giản Hàng ra, thay đổi ghi chú.

Tên tiếng anh của Giản Hàng là Olive, oliu nhỏ.

Anh thay đổi ghi chú cho cô là: Olivia.

Không biết Giản Hàng ghi chú wechat của anh là gì, là tên của anh, hay là chồng?

Tần Mặc Lãnh xem điện thoại một lát, vẫn không thấy mệt, anh dứt khoát đến thư phòng tăng ca.

Ngày thứ ba chuyển tới biệt thự, buổi tối Tần Mặc Lãnh tan làm đến nhà ông nội, bà nội gọi anh về nhà ăn cơm.

Bà cụ Tần nghe nói cháu trai chủ động chuyển đến nhà cưới, khỏi phải nói vui mừng tới nhường nào, cuộc hôn nhân này là bà cụ và ông cụ nhà làm chủ quyết định, hai đứa trẻ sống hòa thuận thì ông bà mới yên tâm.

"Ở quen chứ?

"Bà cụ quan tâm hỏi. Tần Mặc Lãnh:"Ở không quen ạ."

Bà cụ Tần:

"Ở mấy tháng là quen."

Tần Mặc Lãnh:

"......"

Anh vốn muốn nói gì đó, lại cảm thấy không cần thiết, cho dù anh nói gì, bà nội sẽ lấy câu "dần là quen thôi

"chặn anh. Bà cụ biết trong lòng cháu trai nghĩ thế nào."Không bảo cháu ở mãi trong biệt thự, đợi cháu bồi dưỡng tình cảm xong với Giản Hàng, hai đứa thích ở đâu thì ở đó, không ai quản hai đứa. Bây giờ tình hình đặc biệt, cháu cứ ở tạm đi."

"Giản Hàng cũng chuyển tới rồi chứ? Bà cụ hỏi."Vẫn chưa

". Tần Mặc Lãnh tưởng cô sẽ tự giác chuyển tới, hôm đó anh đặc biệt nhắc đến ở trong phòng làm việc của cô, cuối tuần anh sẽ chuyển nhà, chính là muốn nói cho cô, cô cũng có thể chuyển đến rồi. Kết quả là cô không chút phản ứng."Giản Hàng gần đây đang tranh giành một hạng mục lớn.

"Anh tìm lý do cho qua chuyện với bà nội, thay Giản Hàng giải quyết ổn thỏa. Bà cụ Tần thông cảm cho Giản Hàng."Không gấp, để tiểu Hàng yên tâm bận hạng mục, đợi lấy được hạng mục lại chuyển cũng không muộn. Đúng rồi, đến lúc đó hai đứa trở về ăn cơm, thương lượng với hai đứa chuyện khi nào tổ chức lễ cưới."

Tần Mặc Lãnh không biết Giản Hàng bận chuyện gì, ban nãy nói như thế chỉ là anh bịa chuyện ra mà thôi.

Còn về hôn lễ, anh không muốn sớm như thế đã tổ chức.

Bị Tần Mặc Lãnh vô tình nói trúng, Giản Hàng quả thật đang bận giành hạng mục lớn, vì để lấy được hạng mục mua bán và sát nhập của tập đoàn Vạn Duyệt, cô tạm thời cai game, một tháng sau xuất quan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!