Người dịch: Tietie
Giản Hàng không vội chuyển đến biệt thự ở, khi nào Tần Mặc Lãnh giục cô, cô mới chuyển.
Sự im lặng luôn cần có một người đánh vỡ, cô ngẩng đầu nhìn anh.
"Còn cần nước không?"
Nước trong cốc của Tần Mặc Lãnh đã tới đáy, vốn nên rời đi, anh lại đưa cốc cho cô.
"Làm phiền rồi."
Anh dùng tay trái cầm cốc nước, Giản Hàng trong chốc lát đã trông thấy chiếc nhẫn trên ngón vô danh của anh, tưởng đăng kí kết hôn xong, anh sẽ không đeo nữa.
Đặt cafe xuống, cô đứng dậy thêm nước cho anh, sợ anh không uống hết một cốc, chỉ rót nửa cốc mà thôi.
Anh đang đợi cô nói ngày nào chuyển vào, cô thì lại đang đợi anh hỏi cô.
Hai người đều không vạch trần, sau đó chủ đề nói chuyện này bị bỏ qua. Giản Hàng cảm thấy, nếu như hai người họ quen thuộc hơn một chút thôi, đều bằng lòng buông bỏ kiêu ngạo, có lẽ sẽ không đến mức như thế này.
Tần Mặc Lãnh nhận lấy cốc nước trong tay cô.
"Em không ngủ trưa à?
"Không ngủ, rút thời gian ra chơi game. Giản Hàng đương nhiên không nói thật với anh."Không rảnh
". Tần Mặc Lãnh giải thích rằng cô bận công việc, anh có thói quen ngủ trưa, thói quen hình thành từ hồi còn đi học, sét đánh cũng không động, trưa nay qua đây lấy ví tiền, không có thời gian ngủ trưa. Anh lại uống nửa cốc nước, thời gian cũng kha khá, nên cáo từ thôi. Giản Hàng buông cốc cafe xuống, đi tiễn anh. Tần Mặc Lãnh đi đến cửa, cô theo anh đi ra ngoài, anh quay đầu:"Không cần tiễn".
"Tôi không có chuyện gì
". Giản Hàng đóng cửa phòng làm việc. Đi qua khu làm việc, nhiều ánh mắt tò mò hóng chuyện lén lút lao tới, nhìn theo đến khi bọn họ đi xa. Khi đến thang máy, có mấy người của Doãn Lâm đang đứng đợi thang máy."Olive
". Giản Hàng gật đầu."Phương án vẫn chưa xác định xong ư?"
"Cũng kha khá rồi, hôm nay đến hiện trường mở cuộc họp, chắc không có vấn đề gì lớn
". Bọn họ thuộc đoàn đội hạng mục khác, không quá thân với Giản Hàng, không quen gọi cô là sếp, đều chỉ gọi tên tiếng anh của cô, thi thoảng khi mở cuộc họp với bên A cũng xưng hô là Giản tổng. Thang máy đến nơi, người bên trong không nhiều, Tần Mặc Lãnh là người cuối cùng vào thang máy, còn có thể đứng thêm hai người, anh giơ cánh tay dài ra, ấn nút mở cửa, nhìn về phía Giản Hàng:"Không tiễn anh xuống dưới?
"Giản Hàng đối mắt với anh, từ trong đôi mắt ý vị sâu xa của anh, cô lập tức hiểu, anh muốn đóng cặp vợ chồng yêu thương nhau trước mặt đồng nghiệp của cô, khiến những lời lưu truyền không tốt về cô không phá mà vỡ. Cô rảo bước vào thang máy, đứng dựa bên cạnh anh. Anh hôm nay đến phòng làm việc của cô, lại mua cafe đem tới cho cô, ít nhiều có thể giúp cô giải vây, khiến người khác cảm thấy tình cảm vợ chồng họ không chịu ảnh hưởng của bà Cao. Đến tầng hầm, đợi người khác đi xa, Giản Hàng nói lời cảm ơn với anh. Tần Mặc Lãnh không đáp lại, mà chỉ nói:"Em lên tầng đi
". Anh đang kéo cửa xe, lại quay người hỏi cô:"Tên tiếng anh của em là Olive?"
"Ừ.
"Tên tiếng anh hồi học mẫu giáo của cô là Olivia, sau đó có người nói Olive nghe hay, thế là cô đổi thành Olive, đã gọi được hơn hai mươi năm rồi. Olive, oliu nhỏ. Tần Mặc Lãnh dùng tay trái đặt lên cửa xe, cô lại trông thấy chiếc nhẫn cưới đó, có chuyện đúng lúc cô muốn nói với anh."Lại làm chậm trễ anh thêm hai phút.
"Tần Mặc Lãnh ra ý bảo cô nói. Giản Hàng dựng thẳng chiếc nhẫn kim cương trên tay của mình cho anh xem."Tôi dự định mua một chiếc nhẫn đơn giản để đeo, chiếc kim cương này quá lớn, không tiện cho lắm.
"Chủ yếu là lo nhỡ đâu đánh rơi mất, chiếc nhẫn kim cương bằng giá tiền nửa căn nhà, đối với cô mà nói, quá đắt đỏ. Trước khi đổi nhẫn nói trước với anh, là không muốn anh hiểu lầm, tưởng cô không yêu thích đeo chiếc nhẫn cưới này. Tần Mặc Lãnh không thèm suy nghĩ:"Không cần đổi, rơi mất lại mua cái khác."
Giản Hàng:
"......"
Tần Mặc Lãnh ngồi lên xe, đợi Giản Hàng vào trong thang máy, xe của anh mới chạy khỏi.
Nếu như anh đã nói không cần đổi, cô sẽ tiếp tục đeo chiếc nhẫn kim cương này.
Quay về phòng làm việc, Giản Hàng nhận được cuộc gọi của Đàm Phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!