Chương 43: (Vô Đề)

Editor: Đá bào

Beta: Gió

Giản Hàng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ra nước ngoài làm việc, nhưng anh lại ủng hộ cô như vậy khiến nơi nào đó trong lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng.

Mà cảm giác này, cho dù khi ở trên giường hai người người đầy mồ hôi, cũng không ấm bằng.

"Em không định ra nước ngoài," Cô nói, "Em muốn chuyển ngành."

"Chuyển ngành?"

"Ừm, muốn thử thách bản thân một chút.

"Còn muốn chuyển sang ngành nào cụ thể, bây giờ cô vẫn chưa suy nghĩ xong, nhưng cũng không vội, để xem có doanh nghiệp nào ngả cành olive cho cô trước đã, rồi từ từ chọn. Giản Hàng nửa đùa nói:"Ai mà không có giấc mơ trở thành CEO chứ."

Tần Mặc Lĩnh nghe vậy, chậm rãi gật đầu, "Không cần vội, em cứ từ từ chọn."

Anh nhớ đến lời của chú ba, vì vậy khéo léo hỏi: "Em muốn chuyển qua ngành nào?"

"Em vẫn chưa nghĩ xong." Đương nhiên, có vài ngành cô không thể dấn thân được, "Công ty phát triển mạng xã hội hoặc y sinh học, em là dân ngoài ngành, cũng không nắm vững kiến thức chuyên ngành liên quan, nên sẽ không nghĩ đến việc chuyển sang một trong hai ngành này.

"Những ngành khác đều được. Tần Mặc Lĩnh chỉ nói:"Chọn ngành em thích ấy." Còn những lời khuyên khác, anh không nói nhiều.

Đột nhiên, mu bàn chân anh trở nên nặng hơn. Cô lại phủ chân lên chân anh, hai bàn chân đều đặt lên.

Tần Mặc Lĩnh ngẩng đầu, Giản Hàng đang uống sữa, coi như không có gì xảy ra vậy.

Chuyện như vừa rồi anh còn cam tâm tình nguyện vì cô mà làm, thì không có chuyện gì khác không chiều theo cô được.

Tối qua cô nói muốn theo đuổi anh, không biết là thật lòng thật tâm, hay chỉ là nhất thời xúc động nữa.

Cô muốn theo đuổi anh như thế nào đây. Tối qua chỉ bởi vì câu nói ấy của cô mà mất ngủ, bây giờ không khỏi nghĩ nhiều về điều đó.

Giản Hàng uống nửa ly sữa, đặt chiếc ly xuống, gắp một miếng bacon ở trước mặt anh lên ăn, trước đây cô không thích ăn món này, hôm nay thử xem sao.

Hai bàn chân cô đều đặt lên mu bàn chân anh, không tránh được việc sẽ trượt xuống. Tần Mặc Lĩnh cảm nhận được, dùng bàn chân còn lại đỡ chân cô.

Giản Hàng ngầm hiểu trong lòng, hai chân phủ lên hai mu bàn chân của anh, cuối cùng cũng vững lại.

Cả hai ăn xong bữa sáng trong sự im lặng.

Giản Hàng quên chưa mang túi đựng laptop xuống, "Em lên lầu một chút.

"Hình ảnh trong phòng tắm hôm nay khiến cô bối rối ngược ngùng, đến nỗi quên mất một thứ quan trọng như laptop. Tần Mặc Lĩnh cũng phải đi lên, vừa rồi có một cuộc họp video, anh cũng quên đem tài liệu quan trọng xuống. Những tài liệu đó cần được mang đến công ty."Thời gian bàn giao lại công việc trong giới đầu tư mạo hiểm đều lâu vậy sao?" Khi cùng bước lên lầu, Tần Mặc Lĩnh hỏi cô.

"Không có. Nếu là người khác đến Doãn Lâm em chỉ đơn giản bàn giao, cố gắng làm hết sức là được. Nhưng Đàm Phong lại khác." Bởi vì cô và Đàm Phong là bạn bè, mà Đàm Phong còn là học trò cũ của bố cô, công việc cần bàn giao không ít này, như vậy Đàm Phong cũng sẽ bớt được nhiều phiền phức.

Nghe câu "Đàm Phong thì khác

"kia, Tần Mặc Lĩnh lại nhìn Giản Hàng thêm vài lần. – Ba ngày trước buổi tiệc sinh nhật của Tần Tỉnh, Giản Hàng phải đến công tác Tô Thành, có thư ký và Đàm Phong đi cùng. Sáng sớm, Tần Mặc Lĩnh đã sắp xếp tài xế đưa Giản Hàng đến ga tàu cao tốc. Trước khi xuất phát, Giản Hàng cầm đồng hồ định đeo lên, lúc này Tần Mặc Lĩnh vừa thay quần áo xong, từ phòng thay đồ đi ra, anh đưa tay về phía cô,"Đưa cho anh."

Giản Hàng đưa đồng hồ cho anh, Tần Mặc Lĩnh nắm lấy tay trái của cô, đeo đồng hồ lên, chậm rãi cài lại.

"Nếu em có tiệc xã giao thì cứ từ chối.

"Anh nói. Giản Hàng nhìn ngón tay thon dài của anh đang giúp cô đeo đồng hồ,"Em không cần phải tham gia xã giao, có Đàm Phong rồi."

Tần Mặc Lĩnh "ừm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!