Chương 30: (Vô Đề)

Editor: Gió

Beta: Đá bào

Dạ dày đến bây giờ vẫn còn đau, đã âm ỉ mấy ngày nay.

Ăn chút thức ăn vẫn không thoải mái, mặc dù cô uống thuốc đều đặn nhưng không thấy tốt lên.

Nếu như là Đàm Phong hỏi cô có đau dạ dày hay không, Giản Hàng sẽ không do dự mà trực tiếp nói thật.

Bây giờ đổi thành Tần Mặc Lĩnh quan tâm cô, cô không muốn khiến anh lo lắng. Đối với người nhà, trước giờ cô chỉ báo tin tốt, không muốn báo tin xấu.

[Ừm, gần đây đều phải tăng ca.]

Liên quan đến việc đau dạ dày, cô tránh nặng nói nhẹ: [Không có tiệc xã giao nào cả.]

Tần Mặc Lĩnh coi "Không có tiệc xã giao nào" đồng nghĩa với việc cô không cần uống rượu, không đau dạ dày. Tần Mặc Lĩnh gõ mấy chữ [Vậy em bận việc tiếp đi.], nhưng trước khi gửi, lại xóa hết.

Anh uyển chuyển nói: [Hôm nay lúc ăn cơm, bố mẹ nói chuyện, bảo không biết lần này em đi công tác khi nào mới trở về.]

Giản Trọng Quân và Trần Ngọc quả thật có nhắc đến, nhưng chính bản thân anh cũng muốn biết.

Giản Hàng: [Phải một thời gian nữa. Việc sáp nhập và mua lại này phức tạp hơn tôi nghĩ, có rất nhiều chuyện phải đàm phán.] Cơ cấu vốn chủ sở hữu phức tạp, bằng sáng chế công nghệ không rõ ràng, gây tranh cãi lớn. 

Khối lượng công việc được điều chỉnh tăng gấp đôi.

Lời Giản Hàng nói đều là sự thật, nhưng trong mắt Tần Mặc Lĩnh, câu trả lời này của cô quá nghiêm túc. Hai người là vợ chồng, không phải đồng nghiệp, càng không phải cấp trên cấp dưới báo cáo công việc.

Cô chỉ nói phải thêm một thời gian nữa, không hề đề cập đến việc khi nào quay về.

Nếu như Giản Hàng vẫn còn để ý chuyện tối hôm đó anh đến tiệc sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt, vì vậy hoãn thời gian, dẫn đến cuộc hẹn hủy bỏ, anh có thể xin lỗi. 

Bảo anh xin lỗi với người khác, về cơ bản là không thể, anh cũng chưa từng xin lỗi ai.

Nhưng cô thì khác, cô là vợ anh. 

Tần Mặc Lĩnh suy nghĩ mấy giây, quyết định hỏi thẳng: [Em vẫn còn đang giận à?]

Giản Hàng không hiểu: [,]

Cô vốn định đánh dấu "?

", nhưng trượt tay, chạm vào dấu phẩy. Vừa muốn thu hồi lại, Tần Mặc Lĩnh đã trả lời, cũng là một dấu câu: [.] Giản Hàng:"……Cô bật cười. Dấu,

"kia khiến Tần Mặc Lĩnh xác định bản thân anh đã không đoán sai, Giản Hàng hôm đó đúng là có chút không vui. Cô cần thể diện, vì vậy anh hỏi cô có tức giận không, cô không biết làm thế nào để trả lời, vì vậy cô trả lời một dấu phẩy. Tần Mặc Lĩnh: [Tôi xin lỗi. Em đừng giận nữa.] Anh nói thêm: [Sau nay sẽ không hủy bỏ bất kỳ cuộc hẹn nào với em. Chuyện của em, tôi sẽ sắp xếp lên hàng đầu.] Giản Hàng:"……"

Cô lại lần nữa cảm thán, anh rốt cuộc là loài quý hiếm gì vậy. 

Cuộc hôn nhân này, lúc ban đầu cô cho anh leo cây, ngay cả xem mắt cũng không đi. Sau đó anh không muốn gặp mặt, nhưng không nói lời từ chối, giữ lại đường lui cho cô, nói đợi có thời gian rảnh lại gặp. Sau cùng hai người hòa giải, miễn cưỡng gặp mặt một lần.

Cuộc hôn nhân của cô và anh vừa bắt đầu đã có chút mâu thuẫn, hai người lại không ai buông bỏ được cái tôi của riêng mình, để phát triển thêm có chút khó khăn. Nhưng đi được đến bước này, cô cảm thấy dường như không khó khăn như trong tưởng tượng.

Ít nhất thì anh biết tự kiểm điểm bản thân, biết bảo vệ cô. Cảm thấy bản thân sai, anh cũng sẽ nói lời xin lỗi với cô.

Giản Hàng giải thích: [Không đến nỗi phải tức giận.]

Nhưng lúc đó chút mất mát trong lòng là thật. 

Loại mất mát này là do dục vọng chiếm hữu mà nên, sau khi nghĩ thông suốt rồi cũng thoải mái hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!