Người dịch: Tietie
Có cafe uống còn hơn là không có, Giản Hàng tự an ủi bản thân.
Tần Mặc Lãnh nói sau khi xuất viện pha cafe cho cô, cô không coi đó là thật.
Giản Hàng không định ngủ nữa, đứng dậy đi vệ sinh cá nhân để uống cafe.
Cửa nhà vệ sinh không đóng, tiếng rửa mặt đánh răng của cô, Tần Mặc Lãnh nghe thấy rõ ràng, anh lại nhìn cốc cafe ở trên tủ đầu giường, đợi cô vệ sinh cá nhân xong, chút cafe trong đáy cốc cũng lạnh mất. Cafe lạnh uống không ngon.
Cafe trong cốc của Tần Mặc Lãnh vẫn chưa uống, anh đứng dậy chia một nửa cốc cho cô.
Giản Hàng từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy trong cốc cafe nhiều lên.
"Cảm..."
Tần Mặc Lãnh đoán được cô muốn nói gì, giành trước ngắt lời:
"Không cần cảm ơn trước, không phải cho em nửa cốc là cho phép em uống nửa cốc, uống mấy ngụm cho đỡ ghiền.
"Giản Hàng còn gì mà không hiểu, anh rót cafe cho cô là lo lắng cafe lạnh uống không ngon. Uống vài ngụm cafe, Giản Hàng lên giường, dựa vào đầu giường xem điện thoại. Bên cạnh là một bó hoa to đùng, phảng phất hương thơm thoang thoảng. Cô nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hoa hồng phấn một lúc lâu. Bó hoa trước đó Đàm Phong mua, cô bảo dì Cảnh mang về biệt thự, bó hoa này của Tần Mặc Lãnh cô định mang về cắm vào lọ ở chung cư nhà cô."Anh không ngược múi giờ?
"Giản Hàng quan tâm hỏi một câu. Tần Mặc Lãnh cầm cốc sứ, đang uống cafe, chỉ laptop."Bộ phận kinh doanh bên nước ngoài đang đợi tôi hồi âm."
Giản Hàng gật đầu, không làm phiền anh nữa.
Cô đăng nhập game. Hạng mục của Tập đoàn Vạn Duyệt đã chắc chắn, phòng bệnh có người trông nom, rốt cuộc cô cũng có tâm tình chơi game.
Vừa online, Lâm Kêu gửi đến lời chất vấn:
[Oliu nhỏ! Cô còn nhớ mình còn có account này à!]
Phía trước còn có mấy chục tin nhắn cũ, những ngày cô bế quan, cậu một ngày cũng không nghỉ gửi. Luôn chất vấn cô, có phải luyện account phụ hay không.
Giản Hàng: [Mấy giờ rồi mà cậu còn không ngủ?]
Lâm Kiêu tăng ca hơn mười ngày, rốt cuộc có thời gian ra ngoài đi quẩy với Tần Tỉnh, chơi đến bây giờ mới vừa trở về đến nhà, tinh thần phấn khích nên không ngủ được, định chơi một ván xong rồi ngủ, không ngờ gặp được oliu nhỏ online.
Cậu nói đểu: [Bị cô làm cho tức đến nỗi không ngủ được!]
Lâm Kiêu phản ứng lại: [Cô còn nói tôi, cô không phải nửa đêm cũng không ngủ! Nói gì mà bế quan để đi bồi dưỡng, tôi thấy cô có mà đi bồi dưỡng account phụ!]
Giản Hàng: [Tôi bồi dưỡng ở nước ngoài, vừa kết thúc buổi đào tạo ngày hôm nay.]
Lâm Kiêu nửa tin nửa ngờ, lại cảm thấy oliu nhỏ không cần thiết phải lừa cậu, cô thật sự muốn lập account phụ, sau này cũng không để ý đến cậu và Tần Tỉnh nữa, thế thì một chút biện pháp cậu cũng không có.
[Tha thứ cho cô nửa tiếng, đến làm một ván không?]
Cậu mời Tần Tỉnh, Tần Tỉnh đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe nói oliu nhỏ online, trong nháy mắt không buồn ngủ nữa, bò dậy từ trong ổ chăn.
Giản Hàng không làm hai cậu mất hứng, chơi với hai cậu một ván.
Nửa giờ qua đi, trong phòng bệnh yên tĩnh một cách khác thường.
Tần Mặc Lãnh từ màn hình laptop ngẩng đầu lên, chỉ thấy Giản Hàng đeo tai nghe, nhíu chặt mày, hai tay nâng điện thoại, tay không ngừng di chuyển, để điện thoại nằm ngang.
Giản Hàng không biết mình bị làm sao, thời gian nhìn màn hình lâu nên choáng đầu, còn có chút buồn nôn.
Ván game này không thể tập trung tinh thần, sớm đã bị bắn chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!