Editor: Đá bào
Beta: Người bí ẩn cute
Trên bìa cuốn sách còn dính một lớp băng keo hai mặt nhỏ, Tần Mặc Lĩnh bóc ra, không biết từ đâu ra mà lại có lớp băng keo này.
Anh không lật ra xem, đại khái cũng đã biết bên trong là nội dung gì.
Chỉ là cuốn sách này, anh thực sự không dùng đến.
"Cái này chỉ dựa trên lý thuyết, không thực tế.
"Anh đưa ra kết luận. Giản Hàng nắm lấy trọng điểm:"Anh đã đọc qua rồi à? "
"Anh chưa đọc cuốn này, nhưng từng xem qua mấy cuốn tương tự." Tần Mặc Lĩnh đặt sách lên bàn làm việc của cô, "Anh không dùng đến.Anh giải thích:Không phải là không theo đuổi em nữa, cũng cảm ơn em đã mua sách cho anh.
"Giản Hàng biết trong đó không có bao nhiêu lý thuyết áp dụng được cho các cặp vợ chồng, việc anh không muốn đọc loại sách này cũng nằm trong dự liệu của cô. Hơn nữa, cô vốn cũng không phải mua cho anh xem. Cuối cùng cô đã né được sự xấu hổ."Anh không đọc cũng không sao, chờ em rảnh sẽ tự mình xem." Cô nói.
Nụ hôn ý loạn tình mê vừa rồi bị cắt ngang, bầu không khí ấy cũng không còn.
Ngoài phòng khách còn có Tưởng Thịnh Hòa, bọn họ không thể tiếp tục nữa.
Tần Mặc Lĩnh cất túi ảnh thẻ vào trong ngăn kéo bàn làm việc.
Giản Hàng nhìn cuốn sách, dù sao cũng đã bị bại lộ trước mặt anh rồi nên cô sẽ mang về.
Tần Mặc Lĩnh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô bỏ sách vào túi, lúc đi Tô Thành công tác cô có mang về cho anh một lon cà phê, cuốn sách kia là món quà thứ hai cô tặng anh.
Cho dù có dùng đến hay không, anh đều nên nhận nó thay vì từ chối trực tiếp.
"Em mang về nhà, để vào phòng làm việc của anh đi."
Giản Hàng ngẩng đầu, "?
"Tần Mặc Lĩnh áy náy nói:"Quà em tặng mà, anh nên nhận lấy.
"
Lời của anh khiến lòng Giản Hàng thêm băn khoăn,
"Không có gì. Chỉ là mua cho anh đọc, không coi là quà tặng."
Tần Mặc Lĩnh ôm lấy cô, cúi đầu khẽ hôn lên môi, "Theo đuổi em phải dùng trái tim chứ không phải sách vở.
"Anh vừa định buông cô ra, Giản Hàng lại dán môi lên, hôn lại anh. Phía sau chính là giường của cô, Tần Mặc Lĩnh vẫn còn chút lý trí,"Mọi người còn ở bên ngoài chờ.
"Nói xong, anh lại ôm cô hôn sâu, cho đến khi cô cảm thấy thỏa mãn mới buông ra. Giản Hàng lấy gương trang điểm và son môi từ trong túi ra, sửa soạn lại. Hai người từ trong phòng đi ra, Tưởng Thịnh Hòa trêu ghẹo,"Tính sổ xong rồi sao? "
Giản Hàng cười, "Xem ảnh thẻ rồi nên nhớ được chút, em cũng chỉ tính sổ một ít, đến ngày tổ chức hôn lễ sẽ từ từ tính tiếp.
"Thì ra hai người bọn họ đi ra cầm túi xách là để lấy ảnh thẻ khi còn nhỏ. Nói đến hôn lễ, Tưởng Thịnh Hòa hỏi:"Đã định ngày rồi sao? "
Giản Hàng nhìn về phía mẹ, ngày cưới do mẹ và bà nội Tần bàn bạc, cô và Tần Mặc Lĩnh chưa từng hỏi nhiều, "Mẹ, hôn lễ định tổ chức vào ngày nào của tháng chín vậy ạ?"
Trần Ngọc nói: "Sáng nay vẫn còn đang bàn bạc, mẹ và mọi người đều cảm thấy số 9 không tồi, con và Mặc Lĩnh xem có thích hay không, nếu không thì đổi sang ngày khác.
"Ngày 9 tháng 9, ngày thật đẹp. Giản Hàng không có ý kiến, cô nhìn Tần Mặc Lĩnh. Tần Mặc Lĩnh nói:"Giản Hàng muốn tổ chức vào ngày nào thì là ngày đấy ạ.
"Vì vậy, đám cưới được lên kế hoạch tổ chức vào ngày 9 tháng 9, trước ngày Nhà giáo một ngày. *Ngày Nhà giáo Trung Quốc là ngày 10 tháng 9 hàng năm. Ăn cơm xong họ ở lại tán gẫu cùng mọi người đến mười giờ tối mới trở về. Tối nay Tần Mặc Lĩnh có uống rượu nên đã gọi tài xế đến lái xe. Giản Hàng bật đèn ở trần xe lên, lấy ví của mình ra nhìn tấm ảnh Tần Mặc Lĩnh khi còn bé. Cô còn chưa kịp nhìn rõ, Tần Mặc Lĩnh đã cầm lấy ví tiền trên tay cô bỏ lại vào túi xách,"Em không có ấn tượng, nghĩ thêm cũng sẽ không nhớ ra đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!