Chương 29: (Vô Đề)

Editor: Gió

Beta: Đá bào

Sau khi đến Tô Thành, mỗi ngày Giản Hàng đều bận đến tận đêm khuya, những cuộc họp dày đặc và cả những vấn đề phát sinh nhiều vô kể, cô đều phải đi bàn bạc đàm phán.

Về đến khách sạn, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi, không có thời gian để ý đến những điều gì khác.

Ngày thứ năm sau khi đến Tô Thành, cô nhận được điện thoại của Đàm Phong gọi đến.

Đàm Phong cười hỏi: "Tối nay hoặc tối mai, em có rảnh không, cùng đi ăn một bữa đi.

"Lần trước muốn mời khách, kết quả cô lại phải nhập viện, hẹn một bữa cơm mà kéo dài đến tận bây giờ. Ngày hôm đó ở nhà thầy Giản gặp được cô, nhưng Tần Mặc Lĩnh cũng đang ở đó, anh cũng không tiện nói chuyện riêng với Giản Hàng. Giản Hàng đứng trước cửa sổ của khách sạn, trước mắt không gian rộng mở, cảnh đêm của Tô Thành đều lọt vào tầm mắt. Cô xin lỗi nói:"Em đang ở Tô Thành, đợi khi nào trở về sẽ mời anh ăn cơm."

"Dự án thu mua của Vạn Duyệt, em lấy được rồi sao."

"Vâng."

"Chúc mừng em."

"Cảm ơn anh, vì vậy đợi khi nào về em sẽ mời anh một bữa."

Đàm Phong cười cười, nói:

"Ai mời cũng đều như nhau cả. Đúng lúc tuần này anh cũng phải đến Thượng Hải, đến lúc đó tiện thể ghé qua Tô Thành tìm em, anh cũng biết một chút về nội bộ của công ty mà Vạn Duyệt muốn thu mua kia, sau sẽ nói chi tiết về sự rắc rối phức tạp của họ cho em."

Anh nghe nói, vì để lấy được hạng mục này, Giản Hàng phải quanh co nhiều đường, còn bị Chung Nghiên Phi gây khó dễ.

Nếu như không phải vì anh, Giản Hàng cũng sẽ không gặp phải những khó khăn này.

Lúc đó Chung Nghiên Nguyệt nghi ngờ anh đề nghị chia tay là vì Giản Hàng, cho dù anh có giải thích, nhưng lúc đó Chung Nghiên Nguyệt vì buồn rầu mà mất lý trí, căn bản không hề tin.

Anh cũng không giúp được Giản Hàng điều gì khác, điều có thể làm là giúp cô nghe ngóng chút tin tức về công ty được thu mua kia.

Ngày thứ bảy, Đàm Phong đến Tô Thành.

Anh đã đặt chỗ trước ở nhà hàng, nhà hàng ở gần khách sạn của Giản Hàng, chỉ năm phút là đến nơi.

Tối qua Giản Hàng không nghỉ ngơi được tốt cho lắm, cho dù có trang điểm cũng không che được sự mệt mỏi trên đôi mắt.

Đàm Phong nhìn ra được trạng thái không tốt lắm của cô, quan tâm hỏi, "Có phải là không thoải mái ở đâu không?"

"Em đau dạ dày đến nửa đêm.

"Trời gần sáng mới ngủ được hai tiếng đồng hồ, cũng không kịp ăn sáng, sau đó lại bận cả một buổi, khó tránh được mệt mỏi. Giản Hàng cầm ly nước lên, uống một ngụm nước ấm. Cô chỉ vào ly rượu vang bên cạnh,"Hôm nay không uống rượu với anh được rồi."

"Sức khoẻ quan trọng hơn, anh cũng không phải là người ngoài." Đàm Phong cầm ly rượu vang của cô đặt xuống trước mặt mình, "Tối qua em lại có tiệc xã giao à?"

"Ừm, khách hàng tổ chức, mọi người trong tổ phụ trách hạng mục đều đến, em cũng không thể tránh được."

"Sao không để ai đỡ rượu giúp?"

"Lâm Kiêu có giúp em." Giản Hàng đặt ly rượu xuống, "Em chỉ uống có hai ly rượu trắng, mà đau dạ dày đến tận nửa đêm, lúc về khách sạn cũng phải uống thuốc.

"Uống thuốc không có tác dụng lắm, cô lại không quá thân thuộc Tô Thành, quả thực cũng không nghĩ đến việc đến bệnh viện, cầm cự đến tận gần sáng mới tốt hơn được một chút. Hai ly rượu trắng đã đau dạ dày, Đàm Phong khó mà tin được, bởi trước kia cô uống cả bình rượu cũng không có vấn đề gì. Anh rót thêm cho cô chút nước ấm,"Em uống nhiều nên dạ dày không chịu được nữa rồi.

"Giản Hàng gật đầu, cô cũng biết dạ dày mình đã có vấn đề. Nhưng có những buổi xã giao không thể tránh, sao có thể không đụng đến chút rượu nào được? Đàm Phong im lặng trong chốc lát, hỏi cô:"Em có suy nghĩ đến việc chuyển ngành không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!