Người dịch: Tietie
Trong tháng máy, ngoài Tần Tỉnh và Tưởng Thịnh Hòa ra, những người khác kinh ngạc không thôi, ai cũng không ngờ đến việc Tần Mặc Lãnh chen ra thang máy, anh đi thang máy thẳng xuống tầng dưới mới là chuyện bình thường.
Hôn nhân của Tần Mặc Lãnh và Giản Hàng như thế nào, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng.
Với tính cách của Tần Mặc Lãnh, không thể chủ động buông bỏ cái tôi, hơn nữa là còn trước mặt bọn họ.
Tần Tỉnh chẳng thấy kinh ngạc, nhân đúng lúc này làm sáng tỏ cuộc hôn nhân của anh họ và Giản Hàng không giống với lời đồn bên ngoài, rằng Giản Hàng dựa vào hôn nhân vượt tầng lớp.
"Khoảng thời gian trước anh em muốn hẹn chị dâu đi xem triển lãm tranh, anh ấy không buông bỏ được thể diện, nhất định muốn em đi tặng vé. Chiếc xe mà anh ấy tặng em, em nghi là dùng để em chạy việc vặt lắm."
Trong thang máy vang lên một trận cười đùa ầm ĩ.
Cái miệng biết ăn nói của Tần Tỉnh, bọn họ từng được mở mang kiến thức, cũng không phải ngày đầu tiên quen biết cậu, Tần Mặc Lãnh rốt cuộc có hẹn Giản Hàng xem triển lãm tranh hay không, sự thật giả trong đó bọn họ khó mà phân biệt được.
Tưởng Thịnh Hòa hùa theo Tần Tỉnh:
"Rạng sáng 4 giờ cậu ta còn chạy đến bệnh viện trông nom Giản Hàng. Chuyện tặng xe cho Tần Tỉnh để chạy việc vặt, cậu ta có thể làm ra được."
Khi nghe thấy lời này, mức độ kinh ngạc của bọn họ còn hơn cả lúc Tần Mặc Lãnh chen ra ban nãy.
Tưởng Tịnh Hòa xưa giờ đều không nhiều lời về tình cảm của người khác, muốn anh bảo vệ trước mọi người một câu, cho dù là người quen biết anh nhiều năm như bọn họ, không nhất định có vinh dự đặc biệt như thế này.
Cho dù là chính bản thân Tần Mặc Lãnh, Tưởng Thịnh Hòa cũng không thích tốn nhiều lời đi bảo vệ, không vứt đá xuống giếng đã là nhân nghĩa lắm rồi, nhưng anh lại bảo vệ Giản Hàng.
Bọn họ ngược lại nhớ ra, mẹ Giản Hàng là chủ nhiệm lớp tiểu học của Tưởng Thịnh hòa.
Với bọn họ mà nói, Tần Mặc Lãnh có bao nhiêu tình cảm với Giản Hàng không quan trọng, điều quan trọng là thái độ của Tần Mặc Lãnh với Giản Hàng.
Hành động chen thang máy của Tần Mặc Lãnh hôm nay, còn có sự bảo vệ của Tưởng Thịnh Hòa, trong lòng bọn họ hiểu rõ, về sau gặp được Giản Hàng trong bất kì trường hợp nào, không thể đối đãi chậm chạp.
Lúc này ở chỗ đợi thang máy trên tầng, giữa Giản Hàng và Tần Mặc Lãnh cách nhau khoảng cách không xa không gần, trông như là một cặp xa lạ.
Cô liếc Tần Mặc Lãnh một cái, không thể không thừa nhận, một vài hành động ngoài dự đoán thường xuyên của người đàn ông này rất có thể mê hoặc lòng người.
Ví dụ như anh vừa nãy, lúc cửa thang máy sắp đóng lại, vượt qua mấy người để chen ra thang máy.
Lại như là lúc cô bị Chung Nghiên Phi gây khó dễ, anh cho cô hai sự lựa chọn.
May mà cô chưa bị mê hoặc.
"Tiểu Hàng!
"Một giọng nói thân thiết từ phía sau truyền tới. Giản Hàng theo tiếng nói mà quay người, Tần Mặc Lãnh cũng nghiêng đầu nhìn sang, là chú ba và thím ba của anh, chú thím cũng đến tham dự tiệc mừng thọ."Chú ba, thím ba!
Chú thím vẫn chưa đi ạ?
"Giản Hàng cười chào hỏi. Thím ba khoác tay chú ba, cười nói:"Gặp được người quen nên nói thêm mấy câu.
"Thang máy đến, mấy người vừa nói vừa lần lượt đi vào. Chú ba trông thấy Tần Mặc Lãnh, không tự giác mà muốn quan tâm đến tình hình của Lạc Mông mấy câu, ông hi vọng mình may mắn, trước mặt vợ ông, còn có Giản Hàng ở đây, cô ấy sẽ giữ thể diện cho ông. Thời gian có hạn, ông hỏi thẳng vào trọng điểm:"Úc Minh đang làm thủ tục bàn giao từ chức hả?"
Vừa dứt lời, chú ba bị khuỷu cánh tay của thím ba húc mạnh vào.
"Chuyện của công ty có Mặc Lãnh, anh lo lắng sức khỏe của anh ấy, so với cái gì cũng mạnh hơn."
Chú ba ôm lấy chỗ bị húc vào, đau đến nhăn mày.
Giản Hàng lặng lẽ xoay mặt nhìn chữ số trên nút thang máy, phát húc ban nãy của thím ba, cô nhìn cũng thấy đau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!