Người dịch: Tietie
Giản Hàng nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, Tần Mặc Lãnh đang đeo đồng hồ, nút áo cao nhất trên áo sơ mi chưa được cài, tùy ý mở ra.
Dì Cảnh và quản gia đã đi xuống tầng.
Giản Hàng nắm lấy tay kéo vali, khoảng cách giữa cô và Tần Mặc Lãnh nhiều nhất là bốn đến năm mét.
Nghĩ tới anh nói với cô rằng hai người chưa thân quen, hôn lễ hoãn lại về sau, chắc tạm thời có dự định hôn nhân theo tính hình thức.
Cho dù không phải hôn nhân theo tính hình thức thì bây giờ cô cũng không thể ngủ cùng anh, bình thường gặp nhau gượng gạo như thế, nằm trên một chiếc giường sẽ không hiểu ra sao.
Ít nhất đợi đến khi thân hơn một chút, thích ứng trong hai tuần, hai người lại cùng phòng.
Nghe dì Cảnh nói tầng trên trừ phòng ngủ chính và thư phòng ra còn có hai phòng ngủ.
Nằm bên cạnh cô chính là một phòng ngủ phụ trong đó, Giản Hàng hỏi ý kiến anh:
"Tôi ở phòng ngủ phụ nào thế, phòng ngủ này hay là?
"Động tác cài móc đồng hồ của Tần Mặc Lãnh hơi dừng, nhìn cô chăm chú mấy giây. Giống như không ngờ tới cô sẽ hỏi như vậy. Phòng ngủ chính nối liền với một phòng thay đồ hơn 40 mét vuông, anh chỉ dùng một phần năm trong đó, tủ quần áo còn lại đều để trống cho cô sử dụng. Nếu cô đã muốn phân ra ở, anh không miễn cưỡng."Ở phòng nào tùy em."
Để lại câu nói này, Tần Mặc Lãnh đi qua bên người cô.
Giản Hàng xoay người nhìn bóng lưng anh, ban nãy giọng nói của anh lạnh nhạt, cả người không mấy vui vẻ.
Chắc không liên quan quan đến cô, cô không đắc tội với anh.
Giản Hàng vốn có nguyên tắc gần kề, kéo vali đến phòng ngủ cách gần cô nhất, đặt hai chiếc vali cạnh giường.
Không có thời gian thu xếp đồ đạc, thứ bảy đối với cô mà nói cũng là ngày đi làm.
Vĩnh viễn là ngày có cuộc họp mở không hết.
Cô vội vàng đi xuống tầng, Tần Mặc Lãnh đang ngồi ăn sáng ở phòng ăn.
Dì Cảnh thấy cô từ cầu thang đi xuống, gọi cô đi ăn cơm, ngay cả ghế cũng thay cô sắp xong.
"Xem có món nào muốn ăn không, nếu không có dì lại làm.
"Sớm biết Giản Hàng hôm nay chuyển đến, bà đã làm bánh chẻo hấp nhân tôm rồi. Giản Hàng liếc đồng hồ đeo tay, không kịp thời gian. Mỗi buổi sáng thứ bảy hàng tuần, cha mẹ cô có thói quen dạo bộ đến dưới tòa nhà công ty cô, nói vài câu chuyện phiếm với cô. Hôm nay cô đưa hành lý đến nên đã trễ mất thời gian. Cô uyển chuyển từ chối sự nhiệt tình của dì Cảnh:"Dì ơi hôm nay không kịp, ngày mai dì lại làm cho cháu nhé."
"Cháu đợi một lát.
"Dì Cảnh bước nhanh đi vào phòng bếp. Tốc độ nhanh chóng, bà nhấc theo một túi đựng hộp thức ăn ra."Cái này cháu mang đến công ty mà ăn, có bận hơn nữa cũng không thể không chăm sóc cơ thể.
"Bên trong có vài loại trái cây đã được rửa sạch, hai hộp sữa chua, còn có mấy viên kẹo, bà sợ Giản Hàng lại hạ đường huyết rồi ngất xỉu. Dì Cảnh dặn dò:"Một ngày ba bữa, nhất định phải ăn đúng giờ.
Mẹ cháu nếu như biết cháu vì công việc, không chăm sóc cơ thể, cháu xem mẹ cháu đau lòng biết bao."
Lời này trực tiếp khiến Giản Hàng mềm lòng.
"Cảm ơn dì."
Cô hào phòng nhận lấy.
"Về sau đừng khách sáo như thế."
Bà cụ Tần từng dặn dò dì Cảnh, cố gắng tác hợp cho hai vợ chồng son, nhưng đừng làm quá mức lộ liễu, chuyện như chuẩn bị trái cây không tính là lộ liễu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!