Giản Hàng và Phùng Mạch cùng nhau nhìn sang.
Ai cũng không ngờ người đến là Tần Mặc Lãnh.
Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng chốc trở nên xấu hổ, Phùng Mạch không biết lời nói của mình Tần Mặc Lãnh nghe được bao nhiêu.
Nghe được thì nghe được, cô cũng không nói lung tung, lời nói toàn là sự thật.
Cô với Tần Mặc Lãnh quen biết nhau từ lâu, chào hỏi với anh.
Tần Mặc Lãnh gật đầu, coi như đáp lại.
Anh cởi áo vest, lần này không ném trên giường, đặt trực tiếp lên lưng ghế, nhìn về phía Giản Hàng, tỉnh bơ nói:
"Nghe y tá nói em tức giận với bác sĩ. Ngày mai xin lỗi bác sĩ, là tôi không cho phép em xuất viện, không phải bác sĩ không cho phép."
Giản Hàng nhíu mày, cô khi nào tức giận với bác sĩ chứ?
Trong chớp mắt lại hiểu ra là anh cố ý nói cho Phùng Mạch nghe, để Phùng Mạch biết không phải cô cố ý không xuất viện, cũng không phải cô tha thiết mong chờ anh tới thăm cô.
Là Tần Mặc Lãnh không cho phép cô xuất viện.
Phùng Mạch vô cùng kinh ngạc, không ngờ là Tần Mặc Lãnh sắp xếp cho Giản Hàng nằm thêm mấy ngày.
Cô không phải mới quen biết Tần Mặc Lãnh ngày một ngày hai, cô hiểu rõ anh, không có bất kì người nào và bất kì việc nào có thể khiến anh nói dối.
Chuyện anh không thích Giản Hàng mọi người đều biết, càng không có lý do thay Giản Hàng nói dối.
Xem ra không phải Giản Hàng cố ý ở lại bệnh viện không đi.
Tần Mặc Lãnh đi rửa tay, khi đi ra cầm theo một chiếc khăn mặt trong tay, ung dung thong thả lau tay.
Anh nhìn Phùng Mạch hỏi:
"Em có hợp tác với Giản Hàng?
"Điều anh muốn hỏi là hai cô làm thế nào lại quen biết. Phùng Mạch:"Em với Giản Hàng là bạn chung cấp 2, còn là bạn cùng trường đại học, khác chuyên ngành.
Hai bọn em còn có chung một người bạn cùng quen biết là Đàm Phong.
"Tần Mặc Lãnh hơi gật đầu, tỏ ý đã biết. Anh tiếp tục nói:"Đàm Phong cũng là bạn cùng trường với hai người?"
"Không, Giản Hàng và Đàm Phong là bạn bè, em từng hợp tác mấy hạng mục với Đàm tổng."
Phùng Mạch lại bổ sung: "Đàm Phong còn là học trò của thầy Giản.
"Tần Mặc Lãnh phát hiện anh không biết tí gì về Giản Hàng, còn không biết nhiều bằng Phùng Mạch. Anh đột nhiên chuyển chủ đề:"Gần đây không bận à?"
Phùng Mạch không phòng bị, có gì nói nấy:
"Hơi bận. Vừa mới đi công tác trở về."
"Nếu như bận thì không cần đặc biệt tới thăm, Giản Hàng không có chuyện gì lớn, hỏi thăm trong điện thoại là được."
Tần Mặc Lãnh lau sạch tay, gấp khăn mặt lại mấy lần, anh quay mặt nói với Giản Hàng:
"Để em ở lại mấy ngày là để em tĩnh dưỡng, điều dưỡng thân thể. Em lại muốn gọi bạn gọi bè đến để giải sầu cùng em. Em cho rằng Đàm tổng và Phùng Mạch giống em, rảnh rỗi đến nỗi không có việc gì làm."
Giản Hàng: "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!