Chương 16: (Vô Đề)

Người dịch: Tietie

Cảnh chiều hôm buông xuống, y tá nhẹ nhàng kéo rèm cửa lại, cô quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, không có dấu hiệu sắp tỉnh lại.

Tiếng hít thở hơi nặng nề, vẫn coi là đều đặn.

Theo lý mà nói hai túi dịch truyền xuống, người sớm đã tỉnh rồi.

Lấy túi truyền dịch thứ hai xuống, y tá đi đến đầu giường bệnh rút ống tiêm đưa túi thứ ba vào.

Cô chỉnh con lăn truyền dịch, điều chỉnh tốc độ dịch truyền cho phù hợp.

Y tá nhìn thẻ trên đầu giường, bệnh nhân tên là Giản Hàng.

Cô làm ca đêm tối nay, ban nãy đồng nghiệp giao bàn nói với cô, Giản Hàng là người trong giới vốn đầu tư mạo hiểm, liên tục thâu đêm mấy ngày cho kịp hạng mục, hôm nay bận đến mức không chú ý ăn cơm, ngất xỉu ở đại sảnh tầng 1 tòa nhà tài chính.

Chẩn đoán sơ bộ là do hạ đường huyết.

Nếu lại thâu đêm không nghỉ, đột tử cũng không phải không có khả năng.

Giản Hàng đang nằm trên giường đột nhiên quay đầu, y tá tưởng cô rất nhanh sẽ tỉnh lại, đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh, lại ngủ một cách nặng nề.

Y tá rời khỏi, nhẹ nhàng kéo lại cánh cửa phòng bệnh.

Vừa bước chưa được mấy bước, y tá trưởng vội vàng bưới tới, đi đến trước mặt hỏi:

"Bệnh nhân giường số 22 tỉnh chưa?

"Bệnh nhân giường 22 là Giản Hàng. Y tá đáp:"Chưa ạ, tất cả chỉ số bình thường, có thể là do quá mệt."

"Người thân của bệnh nhân đến rồi chứ?"

"...! Vẫn chưa."

Y tá trưởng hơi chau mày, rất khó quan sát mà thở dài, dặn dò y tá:

"Trước khi người nhà cô ấy đến em qua đó chú ý chăm sóc thêm.

"Y tá đồng ý. Hai người sánh vai đi về phía quầy làm việc của y tá. Y tá trưởng nói thêm vài câu, để trong lòng y tá hiểu rõ tình hình:"Bệnh nhân giường số 22 là đích thân lãnh đạo bệnh viên gọi điện thoại đến sắp xếp phòng bệnh, nhà chồng cô ấy là nhà họ Tần."

Khó trách.

Tầng phòng bệnh đó của bệnh viện này, không phải có tiền là có thể vào được.

Trước đó y tá cho rằng nhà Giản Hàng không ở Bắc Kinh mà ở nơi khác, người trong nhà vẫn chưa đến kịp, hóa ra chồng là người nhà họ Tần.

Chỉ là mấy tiếng trôi qua rồi, lại không thấy một người đến chăm nom.

Cuộc sống hào môn có lẽ không vẻ vang tươi đẹp như người ngoài vẫn nghĩ.

Giản Hàng tỉnh lại vào sau đó nửa tiếng, mở mắt cô nhất thời không nhận ra bản thân đang nằm ở đâu, không biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm.

Mu bàn tay bên trái hơi đau nhói, cô nghiêng đầu, đập vào mắt là dây truyền dịch, lại nhìn lên phía trên, nước thuốc từng giọt từng giọt không âm thanh chảy xuống, trên giá treo đầy túi dịch truyền.

Cô lúc này mới ngửi thấy mùi nước khử trùng.

Giản Hàng muộn màng nhận ra cô đang ở bệnh viện.

Cảnh tượng trước khi ngất xỉu ban chiều dần dần trở nên rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!