Chương 15: (Vô Đề)

Người dịch: Tietie

Khi dùng bữa Tần Mặc Lãnh không nói chuyện, Giản Hàng cũng theo anh không nói chuyện khi ăn.

Cảnh đêm bên ngoài rực rỡ, vừa ăn vừa nhìn cũng không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Cô và Tần Mặc Lãnh từng ăn chung được mấy dịp, mấy dịp đó đều có trưởng bối hai nhà ở chỗ ăn, chưa từng ăn riêng, hôm nay được tính là lần đầu tiên.

"Khi anh mở họp cũng không nói chuyện à?

"Giản Hàng tò mò nói. Điều cô muốn hỏi thực ra là sao anh nói ít vậy. Chỉ là đổi một phương thức hàm súc khác để hỏi. Tần Mặc Lãnh ngẩng đầu, không trả lời mà hỏi ngược lại:"Khi em mở họp nói rất nhiều?"

Giản Hàng không ngờ anh lại đá câu hỏi sang cho cô, cô nói:

"Tùy theo tình hình."

Cô còn chưa kịp nói là tùy theo tình hình nào, Tần Mặc Lãnh đã tiếp lời cô:

"Khi mở họp đừng nói nhiều như thế, không ai muốn nghe đâu."

Giản Hàng:

"......

"Đau lòng, nhưng đúng là sự thật. Không ai muốn nghe sếp nói lời vô ích hết bài này đến bài khác trong cuộc họp, đặc biệt khi công việc của bản thân xảy ra sự cố, hận không thể để sếp nói mấy chữ"kết thúc cuộc họp

". Cạnh tay Tần Mặc Lãnh có rượu vang, anh bưng ly rượu lên nhấp một ngụm. Giản Hàng vừa ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy yết hầu anh trượt nhẹ, ánh mắt có sự thay đổi, giả bộ đang nhìn phía ngoài cửa kính sát trần. Nhìn một lát cảnh đêm bên ngoài, cũng không nhìn rõ cho lắm, cô lại thu tầm mắt về, lần này, Giản Hàng tự nhiên nhìn về phía anh."Có cơ hội muốn dự thính xem Tần tổng mở cuộc họp trông như thế nào."

Tần Mặc Lãnh đặt cốc rượu xuống.

"Không cần đi nghe, giống y như bây giờ, có thể còn không nói nhiều như bây giờ.

"Giản Hàng mở miệng, lại ngậm lại. Lúc mở họp, sếp nói nhiều khiến mọi người ghét, nhưng nếu không nói chuyện, vậy trong phòng hội nghị không phải rất ngột ngạt ư? Tần Mặc Lãnh lại nói:"Cho dù là cuộc họp nào, công ty có tin tốt thì tôi sẽ tự nói, những tin khác để phó chủ tịch nói thay tôi."

Giản Hàng:

"......

"Cô bật cười. Hơi xấu hổ nên không cười ra tiếng, cứ kìm nén. Nói đơn giản thì phó chủ tịch làm người xấu, người tốt thì do anh làm. Tần Mặc Lãnh nhìn cô:"Muốn cười thì cười ra, nghẹn lại muốn trách tôi."

Giản Hàng:

"......"

Quen anh lâu như vậy, hôm nay là ngày thoải mái nhất, không ngờ rằng anh có lúc còn rất hài hước.

Nhưng khi anh hài hước, cả khuôn mặt nghiêm túc, căn bản không giống đang nói đùa.

Ăn xong, Tần Mặc Lãnh phụ trách thu dọn bát đũa, không để cô động tay.

Cô lại ngồi trước bàn ăn ở trong phòng ăn chính, hoàn thành nốt công việc, tắt máy tính rồi thu dọn.

Buổi tối Tần Mặc Lãnh không ở đây, khi rời đi tắt hết tất cả bóng đèn.

Giản Hàng không hiểu anh vì sao để căn hộ chung cư đấy không ở, muốn coi biệt thự thành nhà cưới.

Cô chỉ nghĩ như vậy thôi, không hỏi anh.

Tần Mặc Lãnh đưa cô thẳng về nhà, giống như trước đó, anh dừng bước trước cửa chính, dặn dò cô:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!