Chương 12: (Vô Đề)

Người dịch: Tietie

Lần trước Giản Hàng cách Tần Mặc Lãnh gần như vậy là khi chụp ảnh thẻ đăng kí kết hôn, lần đó dựa gần là bất đắc dĩ, thợ chụp ảnh nhắc nhở mấy lần, bảo hai người dựa gần một chút, Tần Mặc Lãnh mới gắng gượng để chụp ảnh.

Hôm nay không có bất kì ai nhắc nhở.

Giản Hàng kịp thời dừng lại suy nghĩ đã phân tán, quay đầu lắng nghe ca sĩ thường trú đang biểu diễn nhiệt tình.

Điện thoại bỗng chốc rung lên, Lâm kiêu gửi liền ba tin:

[Sếp, bản sơ kết đã gửi vào hòm thư cho chị.]

[Đợi chị hồi âm.]

[Tôi chơi 2 trận game đã, có chuyện ngài trực tiếp nói trong mail cho tôi.]

Ý ngầm là để cô đừng gọi điện thoại cho cậu, cậu chơi game không rảnh.

Vì game, ngay cả kính ngữ "ngài" cũng dùng đến.

Toàn công ty chỉ có một mình Lâm Kiêu cần phải viết bản sơ kết cá nhân mỗi tuần, cô không quy định Lâm Kiêu phải viết bao nhiêu chữ, cậu ta muốn viết gì thì viết đó.

Thứ hai có cuộc họp thường kỳ, để cậu ta viết bản sơ kết mỗi buổi tối cuối tuần là để cho cậu ta hồi tâm, kiểm tra xem công việc tuần trước đã hoàn thành xong chưa, đừng kéo chân của đoàn đội.

Giản Hàng mở hòm thư, bản sơ kết cá nhân tối nay của Lâm Kiêu vẫn qua quít như xưa.

[1

-Tôi đã kiểm tra rồi, công việc mà tôi cần phải làm tôi đều đã hoàn thành.

2

- Nghe nói đầu tháng sau, team chúng ta sẽ rất bận, những việc như sửa lỗi chính tả, dấu câu, ký hiệu và chữ sai có thể yên tâm giao cho tôi, việc đóng tập tài liệu cũng có thể giao cho tôi.]

Giản Hàng hồi âm cho Lâm Kiêu, khen cậu ta tài giỏi, đặt điện thoại xuống tiếp tục uống rượu.

Không biết lúc nào, ly rượu đã chạm đáy.

"Muốn thêm một cốc không?"

Tần Mặc Lãnh hỏi cô.

Giản Hàng không xoay người, lắc đầu, chống cằm chăm chú lắng nghe bài hát.

Bài hát trên sân khấu này Lâm Kiêu thường xuyên hát, thắng được game lúc cậu mở mic đôi lúc rên hai câu, công ty có hoạt động nhóm, cậu ta mỗi lần ắt chọn bài hát này.

Lâm Kiêu hát toàn lạc giọng, mỗi lần hát đều khiến mọi người phẫn nộ, bị mọi người vây đánh một phen, cậu ta vừa cười vừa hát, giày vò trái tim của người xung quanh.

Tần Mặc Lãnh nhìn góc nghiêng khuôn mặt Giản Hàng, cô đang thất thần, hình như là đang nhớ tới người nào đó.

Anh ngẩng đầu, một hơi cạn sạch rượu trong cốc.

Đến bar cùng cô để tưởng nhớ quá khứ không phải trách nhiệm của anh.

Tần Mặc Lãnh nuốt rượu xuống mà chẳng có vị gì.

"Đi thôi.

"Anh thanh toán. Bài hát đó còn chưa kết thúc, Giản Hàng rốt cuộc cũng xoay người."Đợi tôi nghe xong bài hát này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!