Buổi tối, khi Tiêu Quân trở về đã thì tôi đã ngủ mất
rồi. Đầu giường để đèn ngủ cho anh thấy đường vào phòng. Đang ngủ ngon thì cảm
giác bị người ta lay gọi dậy, tôi nhăn nhó khó chịu mở mắt ra, liền bị thân
hình đàn ông cao lớn nằm đè lên, hơi thở quen thuộc trong nháy mắt lại ập đến.
Thét một tiếng ngạc nhiên, đến sức để đẩy anh ra cũng
không có, tôi miễn cưỡng hỏi, "Làm cái gì thế?"
Anh gặm dáy tai tôi một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói:
"Buổi chiều, bà gọi điện cho anh."
Tôi bĩu môi, "Ờ, vậy bà nói gì với anh?"
"Bà nói có người đến đòi Ngôn Tiếu." Tiêu Quân xoay
người nằm chết dí bên cạnh, cười nói.
"Anh còn cười nữa, em đang bị người ta làm cho
tức chết đây này. Nếu lần sau cô ta còn dám vác mặt đến đây, em sẽ đánh cho một
trận." Thật ra, sau khi đuổi Từ Linh đi hồi chiều, tôi vẫn luôn hối hận, sao
lúc đó mình không tát cho cô ta một phát rồi hãy đuổi đi nhỉ?
Tiêu Quân vòng tay qua cổ tôi, ôm vào lòng, anh thở
dài, nói, « Có một số việc không phải cứ bạo lực là giải quyết được.
Hôm nào có dịp hẹn họ đi, để đó anh giải quyết."
Anh là vậy, gặp chuyện gì cũng ôm đồm hết vào mình,
sau đó cắn răng lặng lẽ giải quyết hết. Tuy rằng tôi rất cảm động vì tấm lòng
của anh, nhưng trong lòng lại có cảm giác đang dần bị anh bài trừ ra khỏi đầu,
"Anh có nhiều việc, bận rộn như vậy rồi còn gì » Lần này tôi sẽ không thỏa
hiệp, tôi sẽ cho anh thấy bản thân mình cũng có thể giải quyết tốt một số việc.
"Nghe lời anh nào, buổi trưa anh rảnh, hẹn họ đi." Anh
vốn không cho lời tôi nói vào tai. Lúc nào cũng thế, ý anh đã quyết thì đến 10
con ngựa cũng không kéo lại được.
Tôi buồn bực, già đầu như tôi vậy rồi mà trong mắt anh
vẫn cứ như một đứa con nít.
"Tiêu Quân, chuyện này tự em xử lí được. Anh không cần
quan tâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!