Chương 7: Kỳ Lạ

Hôm qua Lục Lục ngờ rằng có đôi mắt ẩn nấp trong máy tính, thì chiều hôm nay Chu Xung trở về, anh đã hoàn thành chuyến lưu diễn.

Cô trang điểm, mặc quần áo thật đẹp rồi ra ga tàu đón anh.

Cô đến sớm 40 phút rồi vào sân ga, mắt không ngớt nhìn đồng hồ.

Cô thấy sốt ruột.

Hình như kim đồng hồ không chạy thì phải?

Cuối cùng, tiếng còi tàu tu tu một hơi dài rồi tiến vào ga.

Lục Lục nghển cổ ngóng nhìn.

Cùng đám đông hành khách xuống tàu, Chu Xung lưng đeo ghi

-ta, cũng như các thành viên trong đoàn, tay anh xách các thiết bị âm thanh khác.

Lục Lục và Chu Xung đều đã nhìn thấy nhau, nhưng Chu Xung chưa bước lại chỗ cô.

Anh chào các đồng nghiệp, khẽ vỗ vai các bạn và dặn dò câu gì đó.

Chờ họ đã đi hết, anh mới bước đến với Lục Lục.

Cô khoác tay anh:

"Bạn quan trọng hơn cả em kia à?"

Chu Xung không nói gì, anh đưa tay nắn bừa vào mông Lục Lục, cô vội gạt tay ra, ngoảnh nhìn bốn phía rồi nói nhỏ:

"Ơ kìa! Họ đang nhìn đấy!"

Chu Xung nói:

"Anh mới đi mấy hôm, mà em đã gầy hẳn đi! Nào, bây giờ anh đưa em đi ăn hải sản."

Lục Lục:

"Vừa kiếm được ít tiền đã tiêu hoang! Không nên! Tối nay em sẽ nấu món ngon cho anh. Em đã chuẩn bị cả rồi!"

Cả hai lên tắc

-xi đùa nghịch trêu chọc nhau.

Chỉ lát sau đã về đến nhà.

Vừa vào nhà, Chu Xung đã đi tắm gội ngay.

Lục Lục hăng hái xắn tay nấu bữa tối.

Trước kia Lục Lục rất vụng bếp núc, từ khi sống với Chu Xung cô mới bắt đầu tập nấu nướng.

Cô hay xem chương trình dạy nấu ăn trên tivi, đọc sách hướng dẫn nấu ăn, nên đã gần trở thành một đầu bếp chính cống.

Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của cô, việc nấu ăn có ngon hay không, không liên quan đến tay nghề, mà phụ thuộc vào tâm trạng.

Chu Xung chưa bao giờ khen Lục Lục một câu.

Với anh, phụ nữ biết nấu ăn là chuyện đương nhiên, thuộc về bổn phận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!