Chu Xung và Lục Lục xuống xe, tìm đến phòng 106 nhà 3, gõ cửa.
Một bà già ra mở cửa cho họ.
Đứng sau bà là một ông già.
Cả hai đều ăn mặc bình dị như những người già bình thường về hưu, Chu Xung và Lục Lục vẫn tỏ ra rất kính trọng họ.
Chu Xung nói luôn:
"Chào bác, cháu là bạn của Khúc Thiêm Trúc, đây là Lục Lục bạn gái cháu."
Bà già có vẻ ân cần:
"Ừ, hai cháu vào đây!"
Chu Xung và Lục Lục thong thả bước vào, họ nhìn một lượt.
Căn hộ rất chật, đèn điện cũng không sáng mấy, nhà có rất nhiều đồ đạc, đều là đồ cũ kỹ đã dùng nhiều năm, bộ ghế đệm cũng bạc phếch.
Cả hai ngồi xuống đi
-văng, hai ông bà già rót nước mời, rồi cũng ngồi xuống.
Ánh mắt họ có nét ngóng chờ, không biết hai người này đến có việc gì.
Chu Xung vào thẳng vấn đề:
"Cháu xin hỏi bác trai quý danh là gì ạ?"
Ông già hơi ngạc nhiên, đáp: Vương Hải Đức.
Lục Lục lập tức cho rằng họ là cha và mẹ của Điền Phong.
Chu Xung lại hỏi bà già: Còn bác gái…
Bà già đáp: Tôi là Diệp Tử Mi.
Chu Xung nhìn Lục Lục, rồi lại hỏi:
"Hai bác biết anh Điền Phong chứ?"
Hai ông bà nhìn nhau, và đều im lặng.
Lát sau, ông già nói:
"Tôi đoán ra rồi, hai người đến vì nó…"
Chu Xung hỏi:
"Chuyện là thế nào ạ?"
Vương Hải Đức thở dài, rồi ông kể về đứa con trai Điền Phong yêu thương của mình.
Ông nói rất chậm rãi, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa có nét bi thương.
Chu Xung và Lục Lục cũng dần hình dung được sự thật về con người bất tử kia với bao tình tiết buồn vui trải dài theo dòng thời gian.
Cả hai thấy người bỗng ớn lạnh như đang ở trong cái nóng gay gắt của mùa họ, bất chợt cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông tràn về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!