Chương 42: Đêm Dài

Cô và Triệu Tĩnh xuống xe, anh trả tiền xe.

Chiếc tắc xi quay đầu rồi phóng đi.

Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh vừa lững thững đi vừa ngắm phố xá.

Đúng như người mù nói, bây giờ là cuối ngày tranh tối tranh sáng.

Thiêm Trúc cảm thấy bầu không khí âm dương pha trộn, dăm ba người đi lại trên đường, cô ngờ họ là người nửa sống nửa chết.

Một bà già đấy chiếc xe nôi từ từ bước lại, khi bà đi đến trước mặt Khúc Thiêm Trúc thì cô hỏi:

"Phiền bà chỉ giúp khách sạn ở đâu ạ?"

Bà ta chỉ sang bên: Phía sau bưu điện.

Cám ơn bà.

Cả hai đi vòng qua bưu điện, quả nhiên nhìn thấy một khách sạn hai tầng.

Đây là địa điểm cũ, đã từng chụp ảnh đám cưới ma.

Họ bước vào, đến quầy lễ tân.

Hai cô gái mỉm cười, có vẻ như họ đang chờ họ.

Triệu Tĩnh hỏi:

"Có phòng dành cho vợ chồng không?"

Cô gái cao hơn đáp:

"Xin lỗi, khách sạn chúng tôi chỉ bố trí phòng có hai giường đơn."

Triệu Tĩnh nhìn Thiêm Trúc.

Cô nói: Cũng được.

Cả hai bước trên thảm đỏ sẫm, rồi tìm đến phòng 109.

Bước vào, họ nhìn thấy hai cái giường, hai tivi, hai toilet, hai tủ áo.

Thiêm Trúc rất vui, nhưng cô không thích cái giường của khách sạn này.

Trông rất khó chịu, có vẻ như giường bệnh viện, hoặc giường có xe đẩy để chở tử thi.

Tính cô hay sốt ruột, nên cô mở sắc lấy máy ảnh ra, nói:

"Triệu Tĩnh, anh lại đây, ta thử luôn."

Triệu Tĩnh nói:

"Em vào rửa mặt đi đã."

Nghe câu này, Khúc Thiêm Trúc cảm thấy chẳng lành, nhưng không lý giải được tại sao mình lại có cảm nhận ấy:

"Rửa mặt cái gì? Đâu phải là chụp ảnh cưới?"

Triệu Tĩnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!