Vào một buổi tối cách đây hơn chục ngày, Lục Lục đã đi ngủ, Chu Xung ngồi ở thư phòng và lên mạng.
Chẳng rõ bao lâu sau đó, Lục Lục mơ hồ nghe thấy tiếng anh hét lên: Lục Lục! Lục Lục… Giọng anh lạc hẳn đi. Lục Lục ngồi dậy, cô như nửa tỉnh nửa mê, không xác định được lúc này là trời vừa mới tối hay đã sắp sáng.
Cô vội xuống giường rồi chạy ào sang thư phòng, thấy Chu Xung mặt tái nhợt, anh đang ngồi trước máy tính.
Vẻ mặt của anh khiến Lục Lục phát hoảng.
Cô đứng phía sau lưng màn hình, khẽ hỏi: Sao thế?
Chu Xung nhìn chăm chăm vào màn hình, giọng run run: Sợ quá!
Lục Lục không dám đi vòng sang phía trước màn hình, tiếp tục hỏi anh: Là thứ gì vậy?
Chu Xung nói: Em sang đây mà xem!
Lục Lục vẫn đứng im, cô muốn Chu Xung nói rõ hơn.
Chu Xung lừ mắt:
"Đồ khỉ, mau sang đây!"
Lục Lục đành bước vòng sang, đứng cách mấy bước nhìn vào màn hình.
Thì ra là một tấm ảnh.
Chỉ thấy lờ mờ, cô bèn bước lại gần để nhìn cho rõ hơn.
Đó là tấm ảnh đen trắng, được tô màu một cách thủ công[1], không rõ vào khoảng năm tháng nào, cũng không biết người trong ảnh là ai.
Bức ảnh một nam một nữ, nam đội mũ phớt đen, mặc áo dài khoác thêm áo chẽn cộc, trước ngực cài bông hồng trên nền lá đen; nữ mặc áo đen váy đen, đầu chít đai thất tinh[2] như trong các vở hý kịch, chính giữa gắn bông hoa màu đen, hai dải lụa to thả từ đôi vai xuống, trông rất giống mảnh băng đen cài trên vòng hoa viếng đám tang, phía dưới lộ ra hai bàn chân thon.
Sau lưng họ treo một bức tranh cổ, hai bên có đôi câu đối rất khó nhận ra nội dung, Lục Lục chỉ đọc được vài chữ.
[1] Cho đến giữa thế kỷ trước, ảnh thường được chụp ảnh đen trắng, rồi tô màu theo lối thủ công.
[2] Mũ trang trí cho các vai nữ trong kịch cổ điển Trung Quốc.
Cô nhìn kỹ hơn, thấy cô gái trong ảnh đang nhắm mắt, hai bàn chân lơ lửng chứ không chạm đất, cũng không nhìn thấy bàn tay phải của cô ta.
Lục Lục hỏi: Đây là ảnh của ai?
Chu Xung buông ra hai chữ khiến Lục Lục sởn gai ốc: Cưới ma!
Lục Lục:
"Cưới ma? Anh kiếm đâu ra cái ảnh này?"
Chu Xung:
"Không rõ thằng chó đẻ nào gửi cho anh."
Lục Lục mở hộp thư của Chu Xung, nhìn địa chỉ người gửi, là một chuỗi những ký tự kỳ quái.
Lục Lục:
"Họ gửi cho anh cái này làm gì nhỉ?"
Chu Xung không đáp, chỉ lẩm bẩm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!