Chương 32: Nơi Âm Dương Tiếp Giáp

Bên cạnh ông ta vẫn dựng cây gậy treo trên lá cờ đang chết rũ thõng xuống, không động đậy.

Dưới ánh đèn đường, cặp kính râm của ông trông đen kịt, nửa khuôn mặt trắng bệch.

Đường phố vắng tanh.

Làm gì có ai đi xem bói vào giờ này? Tiểu Quân nhớ đến câu nói của nhà văn A: kẻ cô độc luôn đáng nghi.

Cô nghĩ một hồi lâu, cuối cùng từ từ bước lại chỗ ông ta.

Người mù ấy hướng nửa mặt về phía cô.

Cô hiểu rằng ông ta đang chờ cô.

Cô dừng lại bên cạnh, chờ ông ta nói.

Quả nhiên ông ta lên tiếng:

"Cô định hỏi gì không?"

Tiểu Quân nghĩ ngợi, rồi nói:

"Ông đã nhìn thấy tấm ảnh cưới ma chưa?" À, ông ta mù, mình nên nói là đã từng mới đúng.

Người mù nói:

"Chỉ có tôi hiểu về nó."

Tiểu Quân:

"Thế thì… tôi muốn hỏi, người trong ảnh đã làm đám cưới ma, thật thế không?"

Người mù:

"Đúng. Đám cưới kiểu ấy hàm chứa hai nửa của thế giới này."

Cô nhìn lá cờ của ông ta, bỗng cảm thấy ông ta cũng thâm thúy như nhà văn A.

Cô hỏi:

"Đó là chuyện của thời đại nào?"

Người mù:

"Đến năm nay là tròn 100 năm, cô có biết kết hôn 100 năm là thế nào không?"

Tiểu Quân:

"Tôi chỉ biết 60 năm gọi là đám cưới kim cương."

Người mù:

"100 năm gọi là đám cưới tro xương."

Câu này khiến Tiểu Quân ớn lạnh.

Cô nghĩ ngợi rồi nói:

"Ông có biết họ là người vùng nào không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!