Lục Lục tỉnh giấc thì đã hoàng hôn, không thấy Chu Xung trên giường bèn gọi: Chu Xung!
Không thấy trả lời.
Cô xuống giường, cô vào thư phòng rồi ra ban công.
Không có.
Cô lại vào toilet cũng không có.
Cô lên gác gọi to: Chu Xung! Im lặng.
Anh ấy đi đâu nhỉ?
Lục Lục cầm di động gọi:
"Anh chạy đi đâu thế?"
Chu Xung:
"Anh đi tìm các chiến hữu."
Chiến hữu nào?
"Có nói ra em cũng không biết họ đâu."
Để làm gì?
"Giải mật mã trên tờ giấy này. Em cứ ngủ thêm đi. Phụ nữ thiếu ngủ da dẻ sẽ nhăn nheo."
"Anh về sớm nhé, em sợ lắm!"
"Được! Sẽ về đến nhà trước khi trời tối."
Lục Lục đặt di động xuống, rồi ra đi
-văng ngồi.
Đêm nay cô và Chu Xung đều ở nhà, liệu hàng xóm bên dưới có còn nghe thấy tiếng gõ sàn nhà nữa không? Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Lục Lục vào thư phòng bật máy tính.
Kể từ hôm mua về cô chưa dùng nó lần nào.
Đã nhiều ngày không chơi game World of Warcraft, cô thấy nhớ nó làm sao.
Trong này có miền đất thánh Kalimdor, có vương quốc Đông Đô, có vùng ngoại vực, có vùng băng hà Northrend.
Đó là một thế giới rất đặc biệt.
Ví dụ vùng ngoại vực địa hình rất dốc, tựa như đời người gian nan.
Một số khu vực bồng bềnh trong vũ trụ có thể bay lượn; có khu vực lại tràn ngập tiên khí thanh cao, Lục Lục có cảm giác đó là tổ ấm tình yêu.
Cũng có khu vực chập chờn yêu khí tà độc, hết sức bí hiểm.
Nhưng đừng sợ, chỉ cần dốc sức tác chiến thì ta có thể đánh bại bất cứ thế lực hắc ám nào.
Điều quan trọng nhất trong thế giới này là nếu chết thì ta có thể được tiên nữ cứu cho sống lại, ta luôn trường sinh bất tử…
Màn hình đã sáng, cô để ý xem thùng rác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!