Chương 22: Chuyến Đi Xa Lắc

Xịch… tàu đã chuyển bánh.

Được thôi, ít ra trước khi đến ga xép tiếp theo, Khúc Thiêm Trúc vẫn trong tầm mắt của Lục Lục.

Cô rời chỗ ngồi, ra gọi điện cho Chu Xung.

Cuối toa, chỗ tiếp giáp với toa sau rung lắc khiếp quá.

Có hai người đàn ông đang hút thuốc lá, phun khói sặc sụa.

Những ngôi nhà cũ kỹ cao thấp lô xô và những đường sắt chằng chịt lướt nhanh ngoài cửa sổ.

Lục Lục gọi cho Chu Xung.

Anh gắt ầm lên:

"Làm trò gì thế? Sao em không nghe điện?"

Lục Lục bình tĩnh nói:

"Em đã lên tàu, đi Quý Dương."

Chu Xung ngạc nhiên:

"Em đi khỏi nhà mà không thèm bàn với anh một câu đúng không?"

"Em phải đi theo cô ta ngay kẻo cô ta sẽ mất hút. Em xin lỗi…"

"Xin lỗi cái gì? Anh sẽ bay đi Quý Dương ngay và chờ em ở đó."

Anh… để làm gì?

"Làm gì à? Quý Dương xa như thế, mình em đi rất nguy hiểm."

"Anh đừng đi. Em chưa biết mình sẽ xuống ga nào."

Chu Xung nín lặng.

"Em sẽ không sao đâu."

"Nhớ thường xuyên liên lạc với anh, rõ chưa?"

Được!

"Phải hỏi rõ mã vùng địa phương, nếu có chuyện gì thì bấm số đó và gọi ngay cho 110 là gọi được về Bắc Kinh."

Được.

"Nên khẩn trương rồi quay về."

Vâng.

… Cuộc gọi bỗng dưng bị ngắt đột ngột, Lục Lục nhìn di động, thì ra là hết pin.

Cô lập tức trở vào toa, nhìn khắp.

Không có ổ cắm điện.

Gay rồi, cô đã mất liên lạc hoàn toàn với người thân, trong khi đó lại đang phải ngồi giữa đám người không quen biết trên một chuyến tàu xa lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!