Lục Lục xem giờ, 14 giờ 4 phút.
Cô cất di động, tiếp tục cất bước, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Phía trước là ga tàu hỏa.
Khúc Thiêm Trúc không thể đến đây, và dù có đến thì cũng khó mà tìm thấy cô ta.
Hành khách quá đông.
Có phải là vận mệnh hoặc đôi mắt ấy thu xếp không, hay do ma xui quỷ khiến Lục Lục đi vào sân ga.
Đủ các thứ tiếng địa phương ồn ào rót vào tai cô.
Có cả những người lấm lét chạy đến nói khẽ, gạ gẫm
"Cô cần vé không? Vé giường nằm đi Thẩm Dương…"
Lục Lục tránh sang bên, ra đứng trước ô cửa bán vé.
Cô bỗng dừng lại.
Có một cô gái đứng trước ô cửa bán vé, cũng không hành lý như Lục Lục, đang ngẩng nhìn.
Chính là Khúc Thiêm Trúc! Tim cô đập dồn dập như hóa điên.
Cô định lập tức gọi điện cho ông chú dượng Khúc Thiêm Trúc, nhưng lại thôi.
Cô nên bám theo xem cô ta sẽ đi đâu.
Khúc Thiêm Trúc giờ đây là một bệnh nhân tâm thần nhưng cũng ẩn chứa những bí mật lớn.
Cô cẩn thận đi vòng ra phía sau Khúc Thiêm Trúc, đứng cách cô ta chừng 30 mét.
Khúc Thiêm Trúc vẫn đứng đó, thỉnh thoảng ngơ ngác nhìn sang hai bên, hình như đang muốn tìm ai.
Cô ta vẫn mặc áo Jacket tím, váy bò ngắn, bít tất liền quần, chân đi ủng da đen, mặt vẫn trang điểm nhẹ, hệt như cách đây mấy ngày đến nhà Lục Lục.
Một người nam giới cao gầy, mặc Jacket màu tím bước đến gần cô ta, rón rén bắt chuyện làm quen.
Khúc Thiêm Trúc ngoảnh sang nhìn, không biết cô ta nói những gì, khiến anh chàng sửng sốt rồi từ từ bước giật lùi, sau đó bỏ đi, đi rất xa rồi dừng bước, quay lại nhìn Khúc Thiêm Trúc, rồi lại nhìn khắp xung quanh.
Cuối cùng anh ta bật cười rồi biến mất vào đám đông.
Lục Lục không thể biết họ nói gì, cô tiếp tục theo dõi Khúc Thiêm Trúc.
Cô ta đã bước vào phòng bán vé! Mua vé hay sao? Định đi đâu? Trong người cô ta có tiền không? Lục Lục rảo bước, cũng vào theo.
Khu vực bán vé không đông người, khi Lục Lục bước vào thì Khúc Thiêm Trúc đã rời cửa sổ bán vé rồi đi ra.
Lục Lục không kịp tránh mặt, vội đứng vào cuối hàng người đang xếp hàng mua vé.
Khúc Thiêm Trúc chầm chậm bước về phía cô.
Lục Lục căng thẳng cực độ, gắng nghĩ thật nhanh nếu bị cô ta nhận ra thì mình nên ứng phó ra sao.
Khúc Thiêm Trúc bước lại càng gần hơn.
Lục Lục dù căng thẳng nhưng vẫn ngoảnh lại nhìn thẳng vào mặt Khúc Thiêm Trúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!