Cao thủ Hà đi khỏi một lúc thì Chu Xung về, vừa vào cửa anh đã hỏi ngay:
"Cao thủ máy tính có đến không?"
Lục Lục từ thư phòng bước ra, vừa giúp Chu Xung treo áo lên mắc vừa nói: Có.
"Có tìm ra vi -rút không?"
Không.
"Thế thì anh phải đập bỏ máy."
"Cứ để xem sao đã. Vừa rồi anh ta đã cài đặt lại window."
"Em không sợ nó nữa à?"
Lục Lục hơi do dự, nói:
"Nếu lại phát hiện ra điều bất ổn… thì anh vứt nó đi!"
"Được. Máy của em, tùy em."
Trang webLưới tìnhtìm anh có việc gì?
"Họ muốn mở cuộc họp báo về bài hát của anh, địa điểm tại Thượng Hải, họ mời anh đến dự."
"Tức là anh phải đi. Bao giờ đi?"
"Ngày 17 tháng 12, thứ Năm."
"Cũng tốt. Đây là cơ hội rất hay. Anh sẽ đi mấy ngày?"
"Hôm sau quay về luôn."
Lục Lục hơi buồn buồn:
"Em lại ở nhà một mình…"
Chu Xung hôn vào má cô, nói:
"Nếu em thấy sợ thì gọi một cô bạn đến ở cùng."
"Mấy hôm tới chúng ta nên ra phố, anh cần mua vài bộ quần áo. Dự họp báo, nên ăn mặc cho đàng hoàng một chút."
"Anh mua quần áo thì em đừng góp ý gì là được."
"Được! Em chỉ đi cùng anh thôi. Anh nên mua cặp kính râm nữa. Ngôi sao phải có phong cách của ngôi sao."
Chu Xung: Vớ vẩn!
Ngày 16 tháng 12, trời râm mát.
Buổi sáng, Lục Lục nhận được cú điện thoại từ một số máy lạ.
Thì ra là của cô gái Hảo Thiên Trúc.
Cách đây ít hôm cô gọi cho Thiên Trúc về tình hình Khúc Thiêm Trúc, cô ta đã lưu lại số di động của Lục Lục.
Giọng Hảo Thiên Trúc có vẻ gấp gáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!