Hôm sau là ngày 8 tháng 12. Mặt trời đã lên cao. Chu Xung vẫn đang say giấc nồng.
Gần đây Chu Xung nhận làm gia sư, chiều nay anh phải đi dạy ghi
-ta. Lục Lục cứ để anh ngủ, cô ra khỏi nhà, đến cửa hàng bán vật liệu xây dựng gần nhà mua một cái nắp chốt chặt miệng lỗ thoát nước, mang về đặt vào thật khít, chặt cứng. Vậy là đã cách biệt hoàn toàn với thế giới ngầm kỳ dị dưới kia.
Chắc chắn con sâu ấy không thể bò lên được nữa.
Rồi cô vào bàn ngồi viết bài. Sau đó lên mạng đọc blog một lúc. Cuối cùng cô tắt máy, và ra khỏi nhà, đến một quán nhỏ ăn qua loa rồi lên đường đi đến khách sạn Tây Sơn. Lục Lục muốn thu lượm ít thông tin về cô gái Khúc Thiêm Trúc.
Ngoài ra, cô cũng muốn thử xem có thể tìm ra cô gái tên là Hảo Thiên Trúc hôm trước đã gặp không.
Thư viện Đông Thành cách khách sạn Tây Sơn không xa lắm. Lục Lục ngồi trên tắc
-xi vừa nhìn dòng người đi trên đường vừa nghĩ đến cuộc hẹn với đôi mắt. Bây giờ là 12 giờ 10 phút, còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn.
Cô sẽ nhìn thấy nó, sẽ nhìn thấy anh ta, hay sẽ nhìn thấy cô ta?
Thư viện Đông Thành không lớn, lại ở khu vực tương đối hẻo lánh, rất ít người đến nên rất yên tĩnh. Lâu nay lại càng ít người đến thư viện vì có thể ngồi nhà vào mạng là có hết những thông tin họ cần. Tuy nhiên Lục Lục vẫn thích bầu không khí văn hóa đọc ở thư viện nên cô hay đến đây ngồi.
Lục Lục cố ý chọn địa điểm này để gặp đối phương, vì ở đây vắng người, sẽ dễ nhận ra ai là chủ nhân của đôi mắt; nếu chọn địa điểm hẻo lánh vắng vẻ hơn nữa thì cô lại sợ không dám đi. Cô tuyệt đối không dám tưởng tượng việc hẹn gặp đôi mắt ở nghĩa trang ngoại thành hoặc ở rừng cây vào lúc nửa đêm.
Ở thư viện, dù vắng vẻ đến mấy cũng vẫn là nơi công cộng, sẽ không có nguy hiểm gì hết.
Còn về cô gái Khúc Thiêm Trúc và bạn trai Triệu Tĩnh mất tích, họ chẳng hề liên quan gì đến Lục Lục, cô theo dõi vụ này chỉ là để viết bài kiếm chút nhuận bút mà thôi.
Cô và Chu Xung sắp kết hôn, có nhiều việc cần đến tiền...
Lục Lục bỗng mở to mắt: cô lại nhìn thấy Hảo Thiên Trúc Cô ta vẫn mặc bộ đồng phục màu hồng đào, đang đi xe đạp, lưng rất thẳng, nhẩn nha đạp xe. Nơi này đang cách khách sạn Tây Sơn một con phố.
Lục Lục hơi do dự, rồi cũng hạ cửa kính xe tắc
-xi xuống, gọi to: Hảo Thiên Trúc!
Cô gái ngoảnh lại nhìn thấy Lục Lục bèn dừng lại, xuống xe. Lục Lục bảo anh lái xe đỗ lại, trả tiền xe rồi chui ra, bước lại nói:
"Tôi đang định tìm cô!"
Cô ta mỉm cười: Là chị đấy à?
Cô đang...
Tôi đi làm...
"Có tin gì về Khúc Thiêm Trúc không?" Lục Lục vừa hỏi vừa quan sát vẻ mặt của Thiên Trúc.
"Giám đốc của chúng tôi nói cảnh sát đã điều tra ra rồi, hôm 27 tháng 11 Khúc Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh đi Quý Dương."
Quý Dương?
"Vâng. Có điều, rõ ràng có thấy họ lên tàu hỏa nhưng họ lại không xuống ga Quý Dương..."
Nghĩa là sao?
"Họ không có mặt trên tàu hỏa."
Vậy là công an đã bắt đầu có manh mối. Lục Lục vừa tra số điện thoại vừa hỏi:
"Lần trước cô nói mình đổi tên, nên tôi gọi là Hảo Thiên Trúc, được chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!