Chương 46: (Vô Đề)

Tuần sau YD có tận ba trận, từ thứ sáu đến chủ nhật, mỗi ngày một trận, muốn liều bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nhưng đáng tiếc là cả ba trận này không có trận nào như ý lão Tạ mong muốn.

Thứ sáu là cùng với đội có trạng thái không ổn nhất năm nay

- SS, thứ bảy thì cùng bạn cũ – BIY, chủ nhật là đội bị đánh lên bờ xuống ruộng mùa giải này

- MG.

Bảng A tổng cộng chỉ có sáu đội, Tạ Tinh Thuỳ cứ thế lướt qua ba người kia trong ba trận đầu, không đụng phải bất kì ai.

Nhưng mà không sao, tuồng kịch cứ giữ cho sau này, không vấn đề gì.

Bởi vì cần ra trận nhiều nên tuần này mọi người đều khua chiêng gõ mõ tập luyện, không ngừng hẹn đấu tập, soi xét ba đội này để đưa ra một ít điều chỉnh cũng như chiến lược, ra sức có được bàn thắng đẹp, tỉ lệ thắng cao.

Thấm thoát đã đến thứ sáu, ngày đấu với SS, Tạ Tinh Thuỳ đánh cực kỳ ác.

Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó.

Đội trưởng của SS là Tuyết Bình, thần xạ thủ OG, cũng là bạn cũ của Tạ Tinh Thuỳ.

Năm đó lúc Tuyết Bính ở OG, Tạ Tinh Thuỳ ăn không ít đòn của anh ta.

Nhưng từ khi OG sụp đổ, Tuyết Bính cũng thoát khỏi hào quang thần xạ thủ, biến thành người bị đánh.

Tạ Tinh Thùy có chút trách móc anh ta, vì mối quan hệ giữa anh với An Trục Khê rất tốt, biết được cô ấy vì đứa nhỏ Tuyết Bính này bỏ ra bao nhiêu công sức, thiếu chút lấy hết tâm can ra cho, ai ngờ tên này nói đi là đi, đâm một nhát vào tâm người khác.

Mỗi lần đấu với SS, Tạ Tinh Thuỳ đều không hề nương tay, nói chung là có ý muốn báo thù thay bạn.

Tống Ý nghe Phì ca nhiều chuyện suốt đường đi, tính ra khá mới mẻ.

Phì ca tả rất sinh động thú vị, sau đó còn cảm khái một câu: "Lão đại và An Thần thật là tình sâu nghĩa nặng."

Tống Ý nghe được câu đó, bỗng nhớ trước kia cùng Đào Đào xem truyện tranh đồng nhân nên không nhịn được mà cong mắt cười.

Tạ Tinh Thùy liếc thấy, anh thì thầm: "Em nghĩ gì đó?"

Tống Ý liền tạo lại vỏ bọc nghiêm túc: "Em có nghĩ gì đâu!"

Tạ Tinh Thùy nắn ngón tay thon dài của cô: "Đừng nghĩ là anh không biết ý nghĩ đen tối của mấy cô bé các em."

Tống Ý hắng giọng: "Còn không phải ngài đây quá thâm tình sao?"

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ kia, Tạ Tinh Thuỳ nhìn nhìn như mở cờ trong bụng: "Em ghen rồi đúng không?"

Tống Ý: "!"

Nếu đây là một bộ hoạt hình, "những bông hoa dại nhỏ" xung quanh Tạ Thần chắc sẽ nở lấp kín cả màn ảnh.

Ban đầu Tống Ý định nói không phải, nhưng thấy anh vui như vậy, cô không nỡ phản bác, chỉ là thật lòng mà nói, xấu hổ thật đó!

…… Cô im lặng quay đầu qua chỗ khác, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, làm bộ như không nghe thấy gì.

Nhưng dáng vẻ này rơi vào mắt Tạ Tinh Thuỳ lại thành kiểu thẹn thùng sau khi bị nói trúng tim đen.

Chốc lát, Tạ Thần như vừa được cho ăn năm kí đường.

Nói thật…… Dựa vào trí tưởng tượng mà có thể làm mình hạnh phúc tới vậy, Tạ Thần của tôi thật sự không phải là người bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!