Chương 41: (Vô Đề)

Tống Ý ấp úng hồi lâu mới nói: "Thật sự không phải như cậu tưởng tượng đâu."

Đào Đào: "Ừm hử?"

Tống Ý hít nhẹ một hơi, cô đặt cái tay lạnh như đá lên mặt rồi thuật lại: "Anh ấy…… Thổ lộ với mình, sau đó……"

Đào Đào bổ sung giúp cô: "Sau đó cậu không từ chối phải không?"

Tống Ý nhỏ giọng: "Mình nói mình cần thêm chút thời gian."

Giọng nói của Đào Đào có lẫn cả ý cười: "Tốt thật."

Tống Ý ngây người, một lúc lâu sau cô mới hỏi lại: "Hình như cậu không bất ngờ mấy."

Đào Đào ngáp một cái: "Có gì để bất ngờ đâu chứ?" Chuyện xảy ra ngày hôm đó, có ai không nhận ra? Tạ Tinh Thuỳ không chỉ thích Tống Ý, mà đã yêu  sâu đậm, thấm vào tận xương tuỷ.

Tống Ý cũng suy nghĩ cẩn thận, gương mặt cô hơi ửng hồng, cô nói: "Mình sợ sẽ phụ lòng anh ấy."

Đào Đào đáp lại: "Cậu có thể nghĩ được như vậy, mình thấy vui thay Tạ Thần."

Tống Ý không phải là người am hiểu những chuyện này, nói đến đây đã là cực hạn của cô: "Vậy…… Mình ngủ nhé?"

"Ngủ đi, ngủ đi!" Đào Đào cười đùa: "Mơ đẹp nha~~~"

Tống Ý tắt điện thoại.

Đào Đào vừa rồi còn cợt nhả ngã người lên sô pha, áo ngủ thật mỏng vẽ ra đường cong cơ thể quyến rũ hấp dẫn, mái tóc uốn gợn sóng nằm tán loạn, tuy nó che khuất được đôi mắt nhưng không che được đôi môi đỏ mọng còn chưa tẩy trang của cô ấy.

Cô ấy nhìn quanh ngôi nhà to lớn nhưng lạnh tanh, một chốc sau lại nhếch môi cười: Tống Ý rất may mắn mới gặp được Tạ Tinh Thuỳ.

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Đào Đào không nhúc nhích, bước chân của người đó rất trầm ổn, rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy.

Đào Đào nhắm mắt lại, mùi rượu nhàn nhạt và âu phục buốt lạnh cùng ập đến.

Người đàn ông đó đặt một nụ hôn như có như không lên tóc cô, tiếng nói trầm thấp của người đó vang lên: "Ngủ rồi sao?"

Hôm sau.

Tống Ý ngủ một giấc vô cùng sảng khoái, lúc ra khỏi phòng, cô ngửi thấy mùi đồ ăn.

Ồ…… Ai đang nấu vậy?

Tống Ý tiện tay túm mái tóc dài lại, nhưng phát hiện không có dây để buộc lại, cô đang định về phòng thì nhận ra mùi thơm ấy không phải bốc lên từ dưới lầu.

Cô tò mò đi qua đó, gian phòng luôn đóng chặt ở lầu 4 nay lại được mở ra……

Thì ra đây là một gian bếp!

Tống Ý đến gần, cô thấy bóng người đang bận rộn bên trong đó.

Mùa thu mặt trời mọc rất trễ, nhưng căn phòng vẫn sáng ngời vì ánh đèn, bộ đồ làm bếp mới tinh, dáng người cao gầy, nhìn từ bên ngoài, đây cứ như khung cảnh trong phim, từ tốn thong dong làm người khác say mê không dời mắt được.

Dường như nhận ra có người đến gần, chàng trai đó xoay người lại, ngũ quan anh tuấn đó dưới ánh đèn cứ như một bức tranh cổ, kèm theo cả nụ cười chậm rãi xuất hiện trên môi, tạo ra vẻ lười biếng nhưng vẫn đẹp trai ngút ngàn.

Tống Ý ngây người.

Tạ Tinh Thùy cất lời trước: "Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng…… tốt lành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!