Anh nói như vậy…… làm sao cô từ chối được?
Mắt Tống Ý cong cong: "Vậy tôi…… Cung kính không bằng tuân mệnh."
Tạ Tinh Thùy như một quý ông: "Xin mời."
Nụ cười trên môi Tống Ý càng thêm rạng rỡ.
Nhà hàng được trang trí theo kiểu Pháp điển hình, lộng lẫy nhưng không quá khoa trương, trên lối đi, bầu không khí và độ ấm được điều chỉnh ở mức tốt nhất, âm nhạc êm dịu khiến con người ta thoải mái, mọi thứ ở đây tinh tế trong từng chi tiết.
May là hôm nay Tống Ý không mặc đồ quá tuỳ ý, bằng không…… còn phải đi mua quần áo thay trước khi vào.
Nhưng nếu Tạ Tinh Thuỳ đã chọn, vậy chắc hẳn anh đã sớm để ý đến những vấn đề này.
Món Pháp sao, mọi người đều biết rồi, chưa nói đến chuyện có ngon hay không, nhưng mỗi dĩa thức ăn đều vô cùng tỉ mỉ nên tốc độ lên món đặc biệt sẽ rất chậm.
Chậm là bao lâu? Từ món khai vị đến món tráng miệng, mất hai ba tiếng đều là bình thường.
Nếu không gấp, bữa tráng miệng có thể trực tiếp trở thành trà chiều.
Muốn mời một cô gái đi ăn, tới chỗ như thế này là tốt nhất, thứ nhất là thời gian ở bên nhau dài, thứ hai là không nhàm chán.
Trong một nhà hàng Pháp tốt, các món ăn do mỗi người thưởng thức sẽ khác nhau, nên phục vụ tốt rất quan trọng.
Ngay cả khi khách không có nhiều chủ đề để nói chuyện, thì lúc lên món người phục vụ sẽ giới thiệu món ăn một cách chu đáo nhưng không quá hồ hởi từ khâu chế biến đến cách ăn được mô tả chi tiết, thú vị, cung cấp không ít đề tài cho khách hàng trao đổi.
Đối với những cặp đang tìm hiểu nhau, vừa hay có thể mượn những điều này để trò chuyện, bầu không khí sẽ không bị lúng túng, khó chịu nữa.
Vốn dĩ Tạ Thần không cần anh trai này, nhưng có người phục vụ, thời gian lại càng được kéo dài thêm nên anh cho phép anh ấy giới thiệu vài câu.
Tống Ý là một người hay để ý về thời gian, nhưng hôm nay đến một tiếng sau, cô mới nhận ra: "Mấy giờ rồi?" Chắc có thể đến bệnh viện lấy phim chụp rồi.
Tạ Tinh Thùy trấn an cô: "Không sao đâu, anh Lý đã đi lấy phim chụp giúp chúng ta rồi."
Tống Ý trả lời: "Vậy chúng ta cũng phải đến đưa cho bác sĩ xem nữa chứ."
Tạ Tinh Thùy: "Ăn xong rồi đi, vẫn còn kịp mà."
Tống Ý tính toán một chút: "Cũng được." Chụp X
-ray xong, chiều đến đi kiểm tra lại cũng không tốn nhiều thời gian, hơn nữa buổi chiều cũng ít người hơn.
Bánh tráng miệng được làm vô cùng khéo léo, bánh Macaron xinh xắn chỉ to hơn đồng xu một chút.
Tống Ý hảo ngọt, cô nhìn thấy đã thích.
Tạ Tinh Thùy nhường cho cô: "Tôi không thích ngọt, em ăn đi."
Tống Ý cười anh: "Vậy anh đã bỏ lỡ vô số món ngon trên thế giới rồi."
"Hy vọng cái tôi bỏ lỡ…" Tạ Tinh Thùy mỉm cười lại: "…… Về sau sẽ có người thay tôi thưởng thức."
Tống Ý vừa cắn một miếng Macaron, vị ngọt của nó lập tức tan trong miệng, còn chưa nuốt xuống đã thấy ngọt tận đáy lòng.
Cô nói: "Thật ngọt."
Tạ Tinh Thùy cũng cảm thấy rất ngọt, nụ cười trên môi cô còn ngọt hơn điểm tâm ngon nhất thế giới nhiều lần.
Bữa trưa kết thúc, hai người quay về bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!