Cuối cùng Tạ Tinh Thùy cũng ôm lấy được Mộng Kỳ hồng hồng phúng phính.
Dù nói gì em gái đó cũng không chịu lấy tiền, rốt cuộc Tạ Tinh Thuỳ phải xin địa chỉ trường học để nhân viên công tác gửi cho cô một phần quà tặng.
Sắp nhận được quà của Tạ Thần, hai mắt của em gái phát sáng, vui vẻ gật đầu ngay.
Ngồi ở trong xe, Tống Ý nhìn Tạ Tinh Thuỳ ôm Mộng Kỳ lông nhung đi ngang qua, hâm mộ muốn chết!
Cô nhỏ giọng hỏi vì Phì ca: "Tôi nên lấy lòng anh Tạ như thế nào bây giờ?" Làm Tạ Thần vui lên, thì anh có cho cô chạm vào Mộng Kỳ lớn một chút không nhỉ?
Phì ca thầm nói trong lòng: Hôn anh ta một cái đi, cô muốn ngôi sao, anh ta tuyệt đối không tặng mặt trăng đâu.
Tạ Tinh Thùy lên xe, Tống Ý nhanh chóng dịch vào bên trong.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô một cái, Tống Ý ngồi vô cùng ngay ngắn, đôi mắt sáng lấp lánh, lúc cô lên tiếng, thiếu chút nữa đã đổ hết mật ngọt vào người Tạ Tinh Thuỳ.
"Tạ ca…… đây là quà fans tặng cho anh phải không?"
Tạ Tinh Thùy cố hết sức để làm cho giọng mình nghe hơi mất kiên nhẫn: "Đúng vậy, món đồ lớn như vậy lấy về cũng không có chỗ để.
"
Giọng điệu này, kỹ năng diễn xuất này, bọn Phì ca, A Mãn xem ở hiện trường cũng muốn lập tức bình chọn cho anh!
Tạ Tinh Thùy nói tiếp: "Nhưng đây là tấm lòng của fans, không thể không lấy được.
"
Tống Ý liên tục gật đầu, khá tán thành.
Tạ Tinh Thùy khẽ thở dài: "Về nhà bỏ vào phòng kho đi.
"
Lại là phòng kho!
Ở trong đầu Tống Tống của chúng ta, trong tưởng tượng của cô là một tầng hầm đen như mực, âm u ẩm ướt, lông xù xù bị cho vào đó sẽ mau chóng bị bóng tối nuốt chửng!
"Đừng bỏ vào kho hàng!" Tống Ý buột miệng thốt ra.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô khó hiểu: "Vậy để ở chỗ nào mới được?"
Tống Ý muốn nói rồi lại thôi.
Tạ Tinh Thùy nghiêm túc hồi tưởng: "Lầu một không có chỗ, lầu hai cũng không có, lầu ba……" Hắn nhìn hàng các thanh niên to tướng phía sau: "Các cậu có muốn không?"
Bọn họ làm sao dám muốn chứ?
Lấy Phì ca làm đầu, mọi người giống như đang tránh rắn rết: "Không! Muốn!"
Tạ Tinh Thùy tiếp tục: "Bọn họ cũng không cần, chỗ của tôi chắc chắn không thể, vẫn nên đem nó đến phòng kho……"
"Phòng của tôi để được!" Tống Ý chủ động xin xỏ.
Tạ Tinh Thùy thong thả ung dung hỏi: "Thật để được sao?"
Tống Ý kiên định gật đầu: "Thật sự bỏ vào được!"
Tạ Tinh Thùy suy nghĩ: "Bộ nội thất của cô đã rất chiếm chỗ rồi, vốn dĩ phòng đã không lớn, để món đồ lớn như vậy vào, chắc chắn sẽ chắn hết chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!