Editor: Vermiel Aplisevi
Beta: Jen Aplisevi
________________
Dáng vẻ này của cô hiển nhiên đã lấy được cảm tình của người đối diện.
Cửu Thiên bước đến gần hơn, cúi đầu nhìn cô dưới ánh đèn sáng rực: "Không biết cô có bật khóc khi bị chính đồng đội cũ của mình ức hiếp không nhỉ?"
Năm đó anh ta rời khỏi YD, YD cũng từng trải qua một thời kỳ đau thương, đặc biệt là Tạ Tinh Thùy.
Quá trình để họ trở mình cũng vô cùng khó khăn.
Lúc ấy Cửu Thiên cùng đồng đội mới gặp lại YD ở vòng bảng, không nể nang gì mà trực tiếp ấn YD xuống đất, các bình luận viên cũng cảm thấy xót xa.
Một người biết rõ đội hình của YD, lại còn cực kỳ quen thuộc với thao tác của bốn người còn lại, một cái nhìn thôi cũng hiểu được hết toàn bộ chiến đội, muốn ép YD nhận thua là một chuyện quá dễ dàng.
Xong trận đó có rất nhiều người mắng chửi Cửu Thiên, nói anh ta vong ân phụ nghĩa, đến đội mới rồi còn quay lại ức hiếp đội cũ.
Cửu Thiên đã phải đăng rất nhiều bài lên Weibo.
"Sau khi mây đen tan đi, ngôi sao sẽ càng tỏa sáng."
Rất nhiều người cảm thấy anh ta đang nói chính mình, có người lại thấy người anh ta nhắc đến lại là Tạ Tinh Thùy.
Ai là mây đen, ai là ngôi sao?
Không ai biết rõ cả, cuối cùng, anh ta đã đổi ID sau khi rời khỏi YD, chữ Tinh lúc trước biến thành chữ Thiên.
Trong câu mà anh ta vừa hỏi Tống Ý cũng tràn đầy sự ác ý.
Tống Ý rời khỏi CST, tuy rằng lý do khác nhau nhưng lại giống với tình cảnh của Cửu Thiên năm đó.
Cả hai đều cho đồng đội trải nghiệm một nỗi mất mát khó có thể chấp nhận được, cho đồng đội cũ hiểu được người support không có cảm giác tồn tại lại quan trọng đến mức nào, và hiện tại cũng sắp cùng đội mới gặp lại đội cũ.
Chẳng qua là vì năm đó YD không có support mới, cho nên mới bị chèn ép thảm đến vậy.
Mà hiện giờ CST có Cửu Thiên, vòng bảng ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.
Cửu Thiên mong chờ cô gái xinh đẹp trước mặt sẽ lộ ra vẻ tủi thân, khổ sở hay thậm chí là sắp khóc đến nơi.
Nhưng mà……
Tống Ý mở to mắt, không có chút bộ dạng muốn khóc nào, ngược lại đôi mắt còn sáng lên, lấp lánh ánh sao.
Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, Cửu Thiên cũng cảm nhận được có điều gì đó sai sai.
Quả nhiên, Tống Ý há hốc miệng, run rẩy hét lên: "Cửu Thần!"
Cửu Thiên: "!"
Tống Ý vui mừng hỏi: "Anh có thể cho em xin chữ kí được không?"
Biểu cảm này thì đúng rồi, còn về câu hỏi…Trong tưởng tượng, anh cũng chưa từng nghĩ đến!
Cửu Thiên: "……"
Tống Ý căn bản không hề nghe được anh đã nói gì trước đó, có thể nói bất thình lình gặp được đàn anh mình ngưỡng mộ là chuyện vui nhất trong ngày của cô!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!