Tạ Thần đương nhiên không phải là một người không chiến lược.
Tuy lời nói ngông cuồng nhưng lại rất có lý.
Trong trận đấu mọi người đều phát hiện ra, lúc xem lại thì càng thấy rõ hơn.
Lực sát thương của Tống Ý tồn tại giống như một cái BUG trong game.
Vị trí cực chuẩn, dự tính siêu phàm, quan trọng là vừa can đảm vừa cẩn thận.
Có một lần, cô dám một mình xâm nhập vào rừng của đối phương, dạo tới dạo lui trong khu rừng nhỏ, cuối cùng giúp cho A Mãn đến cướp được.
Huấn luyện viên dừng lại ở đoạn này, hỏi: "Nếu đối phương tới bao vây cô thì phải làm sao?"
Tống Ý nói: "ADC và support của địch đang ở đường dưới, Phì ca thì đang đuổi theo Mai Shiranui ở đường giữa.
The Dragons lại không xuất hiện mà chỉ có Phương Thốn đi rừng, nhưng đầu trận Phương Thần đi đường trên, lúc sau lại đi đường dưới, căn cứ vào thời gian để tính toán thì chắc anh ta vẫn còn ở trong bụi rậm của nửa trên khu rừng.
Cho nên khoảng 90% là không có ai."
Huấn luyện viên lại hỏi: "Cô tách khỏi ADC, nếu đối phương đến bắt thì sẽ ra sao?"
Tống Ý trả lời: "Lúc ấy A Mãn đang đánh chim nhỏ ở đường dưới, nếu bọn họ dám vượt tháp, chúng ta có thể chi viện rất nhanh."
Hỏi xong mấy câu, nhiêu đây cũng đủ để chứng minh hành động của Tống Ý là can đảm cẩn thận chứ không phải là lỗ mãng, bị kích thích.
Xem xong, mọi người dựa vào những sai sót của mình để luyện tập lại.
Rất nhanh đã 11 giờ, tâm trạng Tạ Tinh Thùy vô cùng tốt: "Có muốn ăn tôm hùm đất không?"
Phì ca đứng lên nói đầu tiên: "Ăn! Tôi muốn ăn con lớn nhất, cái loại 50 đồng một con ấy, tôi ăn ít, chỉ mười con là được!"
Mười con là năm trăm, may là Phì ca ốm, bằng không "bệ hạ" của anh ta cũng nuôi không nổi đâu.
Tạ Tinh Thùy nói: "Được."
Mọi người cũng tham gia sôi nổi, chỉ có Tống Ý không lên tiếng.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô.
Tống Ý lên tiếng trước khi anh hỏi: "Tôi không ăn."
Phì ca tưởng rằng cô đang ngại, vội vàng nói: "Không có sao đâu, đây là phúc lợi hằng ngày, không ăn thì tiếc lắm!"
Tống Ý đáp lại: "Tôi không ăn cay được……"
Trái tim nhỏ của Phì ca thắt lại, bỗng nhiên có cảm giác từ nay về sau sẽ không được ăn tôm hùm đất nữa.
Tạ Tinh Thùy gợi ý: "Vậy đặt tôm om dầu được không?"
Tống Ý nói: "Không cần đâu, tôi rất ít ăn đêm." Đã trễ thế này mà còn ăn món đầy dầu mỡ, ngày mai chắc chắn sẽ không thoải mái.
Tạ Tinh Thùy cũng nghĩ đến, anh trả lời: "Thôi vậy."
Phì ca căng thẳng hỏi: "Chúng tôi cũng không được ăn hả?"
"Ăn ăn ăn!" Tạ Tinh Thùy muốn đánh anh ta một cái: "Cả ngày cho cậu ăn sơn hào hải vị, vậy mà chẳng có thêm miếng thịt nào!"
Tống Ý không ăn, Tạ Tinh Thùy thật sự không nghĩ đến cái này nữa, nhưng lời đã ra khỏi miệng, cũng không thể để bọn nhóc này đói, vì vậy vẫn vung tiền đặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!